Edit + Beta: Vịt 
**** Nè sao tui hay quên mà các cô cũng giống tui thế hử =))))) Hôm kia tui định đăng chương mới bộ này nhưng không nhớ đã đăng tới chương nào nên chỉ đăng tới chương 10 mà không thấy ai nhắc tui hết =)))))) 
Mắt thấy ba chuồn, Tề Mộ dẹt miệng - ghét ông ấy không cốt khí. 
Kiều Cẩn lại lườm nhóc một cái, cốt khí của nhóc cũng bị rút đi, lấy lòng mà cọ cọ mẹ. 
Nhóc bình thường trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, giả cái bộ đáng thương này, trái tim Kiều Cẩn đều hóa thành nước đường rồi, nhưng âm thanh vẫn mạnh mẽ nghiêm túc: "Đứng yên, nhìn đề!" 
Tề Mộ ủy khuất rưng rưng mà đứng thẳng, đàng hoàng nhìn tới. 
Kiều Cẩn vừa tức vừa buồn cười: "Cái này con cũng có thể sai? Kiên nhẫn và tỉ mỉ con cũng không phân rõ sao?" 
Đề mục là chọn từ điền chỗ trống, yêu cầu trong câu "Làm đề toán đặc biệt phải (),nếu không dễ làm sai" điền một từ, mục chọn là kiên nhẫn và tỉ mỉ. 
Rõ ràng nên chọn tỉ mỉ, nhưng Tề Mộ chọn kiên nhẫn. 
Kiều Cẩn: "Làm bài phải tỉ mỉ, không phải kiên nhẫn." 
Tề Mộ điên cuồng gật đầu, trong lòng nghĩ chính là: "tỉ mỉ" có ích gì? Dù sao cũng sẽ làm sai, "kiên nhẫn" chờ Doãn Tu Trúc làm xong mới là chuyện đúng đắn. 
Đương nhiên lời này nhóc không dám nói, nói xong thì chờ Kiều nữ sĩ và đồng chí Đại Sơn phối hợp đánh kép! 
Ở nhà phân tích xong bài thi, đến trường, lão Từ lại gọi Tề Mộ vào phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mo-y-tu-truc/1306639/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.