Buổi công bố sản phẩm gần kết thúc, người rời đi sớm không nhiều, ngoài bãi đỗ xe lộ thiên chỉ lác đác dăm ba người. Thừa dịp đang vắng người, Hạ Trí Viễn dựa lên nắp xe gọi một cú điện thoại "Kiểm tra trọng điểm" cho Tụng Nhiên.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, nhưng sau đó lại không nói tiếng nào, ngay cả chào hỏi cũng không.
Khác xa một trời một vực so với dự tính của Hạ Trí Viễn.
Anh kinh ngạc hỏi: "Tụng Nhiên, sao thế?"
Tụng Nhiên vẫn im lặng, trong ống nghe chỉ có tiếng thở vừa dài vừa ẩm ướt. Hạ Trí Viễn gọi cậu mấy lần nhưng vẫn không được đáp lại, trong lòng bỗng thấy bất an. Nụ cười trên môi anh dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Là anh quá lạc quan ư?
Anh muốn cho Tụng Nhiên một phần vui vẻ kinh ngạc, nên vẫn cố sức giấu diếm sắp xếp của ngày hôm nay. Nhưng nếu lỡ Tụng Nhiên không thích được tỏ tình quá phách lối, cũng không hi vọng "Bị come out" trước mặt mọi người thì sao?
Vậy anh gặp phiền phức lớn rồi.
"Tụng Nhiên, chuyện hôm nay là tôi... Có lẽ tôi đã quá tự chủ trương rồi."
Hạ Trí Viễn hơi hoảng hốt, không biết nên biểu đạt thế nào cho thỏa đáng. Quý ngài tiên sinh tinh anh xuống sân khấu đối mặt với cậu bạn trai nhỏ còn căng thẳng hơn với ba nghìn người: "Tôi nhận sai với em. Nếu em cảm thấy không vui thì cứ mắng tôi, tôi đồng ý nhận hết mọi cảm xúc của em, nhưng tuyệt đối không được im lặng, được không?"
Nhưng phía đối diện hết lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mau/615528/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.