Khi Tụng Nhiên tỉnh ngủ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Đèn đường dưới tiểu khu giống như phụ thuộc vào đám rong rêu dưới chân tòa nhà cao tầng, chỉ tỏa ra ánh sáng nhạt mờ, không chiếu sáng được hết mười hai tầng. Rèm cửa trong phòng ngủ khép chặt, ngăn cản bất cứ tia nắng nào xuyên thấu qua. Cả căn phòng hòa thành một chiếc lồng giam to lớn nhìn không thấy bờ, kín kẽ và tăm tối ngột ngạt, nhốt chặt người ở bên trong.
Ác mộng qua đi, nhiệt độ cơ thể vốn bị thuốc ngăn chặn lại lần nữa mất khống chế.
Tụng Nhiên cố hết sức ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong ngực mình có một đám lửa nóng hừng hực đang lan tràn, dạ dày cuồn cuộn không ngừng, chỉ cần cử động nhẹ một cái là cảm giác buồn nôn mãnh liệt lại trào dâng lên. Mồ hôi tuôn ra nhiều đến nỗi áo ngủ và tóc Tụng Nhiên ướt đẫm, dính chặt vào da, hơi thở nóng rừng rực.
Cậu vịn tủ đầu giường, sờ thấy cốc nước Chiêm Dục Văn để lại bèn bưng lên uống một ngụm. Cốc nước lạnh buốt ngấm vào xương, chảy qua cổ họng nóng như thiêu đốt, phần nào khiến hơi nóng giảm xuống một chút, nhưng lại nhanh chóng tăng lên.
Phòng ngủ lặng yên như tờ. Cách một cánh cửa, cậu nghe thấy trong phòng khách có tiếng cười đùa vui vẻ.
Có lẽ Chiêm Dục Văn và Lâm Hủy đang cùng chơi đùa với Bố Bố, là trò cút bắt, khiến Bố Bố liên tục cười nắc nẻ. Tụng Nhiên cầm cốc nước trong tay, im lặng cúi đầu.
Cậu cảm thấy đố kỵ, cũng cảm thấy hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mau/615515/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.