Tối đó, khi trò chuyện như thường lệ, Hạ Trí Viễn mới biết được tin Bố Bố bị bệnh.
Vốn Tụng Nhiên còn định giấu diếm đến cùng. Cậu biết Hạ Trí Viễn không thể bay về ngay lập tức được, nếu biết Bố Bố sinh bệnh thì nhiều lắm anh cũng chỉ có thể lo lắng mà thôi. Nhưng cậu đã đánh giá cao định lực của mình. Nhận điện thoại, giọng nói trầm ấm từ tính của Hạ Trí Viễn vừa rót vào tai, cậu đã như một bình nước thủng bảy tám lỗ, cứ thế để bí mật rò ra sạch sẽ.
Sau khi lộ ra cậu cố gắng cứu vãn lại, nói Bố Bố đã hạ sốt rồi, Hạ Trí Viễn đừng lo lắng.
Câu này không hẳn là nói dối.
Bố Bố vẫn khá hoạt bát, bé đang nằm trong lòng Tụng Nhiên nói chuyện với ba mình bằng giọng giòn giã, rất sôi nổi. Có điều bé con bị ốm yếu ớt hơn hẳn ngày thường, trò chuyện được một lúc, Bố Bố bỗng nhếch miệng rơi nước mắt.
"Papa, con nhớ papa lắm." Bố Bố thút thít: "Con không nhìn thấy papa lâu lắm lâu lắm, lâu ơi là lâu rồi."
Hạ tiên sinh đi công tác được một tuần, đối với một đứa trẻ bốn tuổi, đây là quãng thời gian chia ly rất dài. Tụng Nhiên ôm lấy Bố Bố, dùng nhiệt độ cơ thể mình để an ủi bé, lại cúi đầu thơm má bé một cái.
Thời gian kế tiếp thuộc về hai cha con. Tụng Nhiên bầu bạn cạnh bên, nghe Hạ Trí Viễn dịu dàng dỗ dành Bố Bố, thi thoảng lại bổ sung thêm vài câu.
Hạ Trí Viễn đồng ý sẽ về nước vào ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mau/615512/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.