Bố Bố sững sờ: "Là... Là thế sao?"
"Đương nhiên rồi." Tụng Nhiên cười rạng rỡ, khoe hai lúm đồng tiền đáng yêu khiến người khác không nỡ lòng hoài nghi tính chân thực của câu nói này: "Bố Bố thử cẩn thận suy nghĩ lại xem, có phải những dì, thầy cô giáo, ông bà lão mình gặp trước đó thường xuyên khen Bố Bố vừa ngoan vừa thông minh đúng không nào?"
Bố Bố nhớ lại mấy giây rồi ngọt ngào đáp: "Dạ!"
Tụng Nhiên bèn thuận thế nói: "Em xem, mọi người đều biết Bố Bố là bé ngoan, lần đầu tiên gặp em anh đã nhận ra điều đó, đương nhiên chị mới cũng nhận ra được. Nên chị ấy mới nói "Không bình thường" với ba ba, là muốn nói Bố Bố đáng yêu hơn so với những bạn khác, là loại "Không bình thường" tốt đẹp kia."
Bố Bố nín khóc mỉm cười, đôi mắt đen láy sáng bừng lên. Nhưng chỉ trong giây lát, nụ cười lại biến mất, đến ánh sáng kia cũng dần phai mờ.
"Không phải là loại tốt kia, không phải đâu." Bé lắc đầu, buồn bã nói: "Anh biết không, mỗi lần khen em anh sẽ cười, đôi mắt sẽ cong cong. Nhưng lúc nói chuyện chị ấy lại không cười, cho nên... Là kiểu "Khác biệt" xấu xa, không phải tốt đẹp..."
Tiếng nói trẻ con cô quạnh truyền đến đầu bên kia điện thoại, Hạ Trí Viễn nín thở, trái tim vừa thả xuống lại lần nữa treo lên.
Điều này không giống những thứ Bố Bố có thể nói ra, tuyệt đối không giống.
Thực sự quá nhạy cảm.
Anh không thể tin được đứa bé sáng sủa thích cười này lại còn một mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mau/615502/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.