Trương Thắng cũng không biết vì sao những lời này lại đả kich Trịnh Tiểu Lộ lớn đến như vậy. Hắn cầm lấy một tay của cô, thăm dò: 
- Tiểu Lộ, cô làm sao vậy? 
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt đăm đăm, nửa ngày mới chớp động, đảo mắt nhìn hắn, bỗng nhiên sợ hãi nắm lấy tay hắn, vừa biện giải vừa cầu xin: 
- Anh Trương, tôi không phải là sao chổi. Tôi không hại người, tôi không có. Tôi thật không có. Tôi đến giờ vẫn chưa hại qua người nào. 
Cô nói xong, nước mắt lại chảy xuống. 
Trương Thắng vội vàng an ủi nói: 
- Đương nhiên, điều này làm sao mà quan hệ với cô được. Cô xem, một căn nhà anh ta tặng cho cô cũng không xứng mà. 
Trịnh Tiểu Lộ dường như vẫn không nghe lời của hắn, vẫn không ngừng lặp lại: 
- Tôi không hại người, tôi không hại người. Tôi không phải là sao chổi. Thật sự không phải là lỗi của tôi. 
Cô nói xong, bỗng nhiên xoay người chạy đi. Trương Thắng kinh ngạc kêu lên: 
- Tiểu Lộ, cô chạy đâu vậy? 
Chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ chạy tới một bên cổng, đầu đánh mạnh vào tường. Hở đụng một cái thì miệng thì thào nói: 
- Đúng, là tôi, đều là tôi hại người. Đều là tôi hại người. Tôi thật đáng chết. 
Trương Thắng sợ hãi vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy vai cô, đẩy cô qua một bên. 
Ý thức của Trịnh Tiểu Lộ giống như bị đông cứng, dường như không còn phản ứng với thế giới bên ngoài. Cô xem ngực của Trương Thắng giống như một bức tường, vẫn cứ đánh mạnh đầu vào, nước mắt chảy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lo-thai-hong/124351/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.