Chương trước
Chương sau
Cảnh sát nhân dân đuổi tới hiện trường xác nhận hai tên cướp này chỉ trong một thời gian ngắn gần đây điên cuồng gây ra hơn mười vụ án, lập tức còng tay lôi đi. Người bị hại cùng nhân chứng, vị tiểu thư bị cướp với Thích Thiếu Thương đều được thỉnh tới đồn công an.
Ở đồn công an, cảnh sát nhân dân hỏi Thích Thiếu Thương cùng người tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm kia để lấy khẩu cung.
Hỏi người nọ, sau khi nghe thấy tiểu thư kia kêu có cướp mới phát hiện có cướp giật sao?
Đáp viết: Ta đang nghe điện thoại, sao nghe được nàng kêu? Bọn chúng cướp của người khác, ta một chút ý kiến cũng không có. Hỗn đản, thế nhưng còn muốn cướp túi của ta. Đá bọn chúng một cước là còn vô cùng khách khí rồi đó.
Thích Thiếu Thương với vị cảnh sát nhân dân phụ trách ghi chép rất ăn ý mà nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh… Anh hùng, thường thường sinh ra là do hiểu lầm bên trong.
Cảnh sát nhân dân khách khí đem hai người tống xuất khỏi đại môn, làm một cái tiểu lễ chuẩn, hắn nói: “Cố Tích Triều tiên sinh, Thích Thiếu Thương tiên sinh, cám ơn nghĩa cử của các ngươi hôm nay, thực làm cho cảnh sát chúng ta khâm phục (không dám nhìn tiểu Cố ~). Chờ án tử kết thúc, chúng ta sẽ trao cho các ngươi cờ thưởng với giấy khen của đơn vị!”
Thích Thiếu Thương nói: “Không cần không cần, ta cái gì cũng chưa làm đâu, chính là giúp Cố tiên sinh nhìn ra người xấu mà thôi”. Ta còn phải cám ơn các ngươi cùng hai tên cướp kia ấy chứ ~~~ Nhờ phúc của các ngươi, ha ha, ta rốt cuộc biết tên y rồi!
Cố Tích Triều rất không kiên nhẫn, hiện tại đã gần 12 giờ đêm, y thực khốn khổ, phi thường khốn khổ. Vốn công ty có việc, so với bình thường tan tầm muộn hơn mấy giờ đã khiến y phi thường không thoải mái, lại còn gặp phải loại sự tình này. So với mọi ngày, giờ này y đã lên giường ngủ ngon được mấy tiếng rồi, mà mấy tên cảnh sát lại còn lề mà lề mề, chẳng lẽ muốn y ngày mai trên đường đi làm êm ái tiếp đất hay sao? “Ngươi muốn đưa cái gì thì đưa, sau này bắt nhiều trộm một chút đi, cảnh sát đúng là rất vô năng, làm thị dân bọn ta mệt chết đi được. Dù sao cũng là công tác của các ngươi, không phải nghĩa vụ của ta”. Phun một lèo xong, Cố Tích Triều ra khỏi đồn công an, lấy xe rời khỏi.
Thích Thiếu Thương vội cáo biệt vị cảnh sát bị Cố Tích Triều nói cho nghẹn họng trừng mắt, đi lấy xe, rồi lại gắt gao theo sát sau Cố Tích Triều.
Người nọ phía trước quay đầu lại, trừng mắt ưng: “Xin hỏi ngươi còn có chuyện gì?”
“Chúng ta về cùng đường, đã trễ thế này, rất không an toàn, cùng đi đi”.
“Ngươi không biết gặp phải ta đám kẻ xấu mới không an toàn sao?” Khóe miệng nhếch lên, Cố Tích Triều càng nhìn Thích Thiếu Thương càng không vừa mắt. Tên này, chính là tên này, đi theo mình hơn một tháng, cái mặt tròn tròn tươi cười cỡ nào quen thuộc a! Vừa rồi lúc ở đồn công an, nhìn tên này cùng cảnh sát một hỏi một đáp, cảnh sát nhân dân hữu hảo, hòa thuận vui vẻ hòa thuận vui vẻ, Cố Tích Triều đã rất muốn đập bàn đứng dậy. Nếu không phải tên kia hôm nay hỗ trợ bắt cướp, Cố Tích Triều thật sự sắp nhịn không được đi báo cảnh sát, tố giác cái hành vi theo dõi cuồng làm người ta giận sôi gan.
Vốn là muốn ám chỉ, ngươi nếu muốn làm chuyện xấu gì đó, cẩn thận cho ta! Kết quả là người nào đó đại não cấu tạo quả là không thể nói chuyện được, Thích Thiếu Thương vui tươi hớn hở gật gật đầu: “Ân, cùng một chỗ với Tích Triều ngươi, rất có cảm giác an toàn!”
Câm lặng… Hoàn toàn câm lặng… A, không đúng! “Ta khi nào quen thân với ngươi đến độ gọi thẳng tên ra rồi, Thích tiên sinh?”
Thích Thiếu Thương da mặt dày so với tường thành cũng không kém mấy, hợp tình hợp lý mà nói: “Cố tiên sinh đâu có dễ nghe bằng Tích Triều a!”
Đầy trán mồ hôi lạnh. Cố Tích Triều cảm thấy kẻ này quả thực không thuộc loại có thể nói chuyện cùng, thật sự phi thường mệt, nên y lựa chọn trầm mặc.
Hai người song song đạp xe, Thích Thiếu Thương cũng không nói gì, thực hưởng thụ thời khắc im lặng như vậy. Trăng thanh gió mát, ngã tư đường lặng yên, giống như cả thế này cũng chỉ có Thích Thiếu Thương hắn với Cố Tích Triều tồn tại. Hắn hôm nay, rốt cuộc cũng quen người này. Tuy rằng phương thức kịch liệt, trong quá trình còn có tiếng thét chói tai cùng nước mắt nữ nhân, có tiếng rên rỉ và máu tươi của bọn cướp giật, còn có vô số nụ cười lạnh của Tích Triều, nhưng hắn thực thỏa mãn!
Thích Thiếu Thương thỏa mãn cho tới tận khi đến nơi hắn lần cuối cùng theo dõi Cố Tích Triều thất bại, bị vứt lại phía sau. Thích Thiếu Thương tại góc này sẽ rẽ trái. Nếu Tích Triều rẽ phải hoặc đi thẳng, vậy làm sao bây giờ đây… Mặc kệ, thấy Tích Triều đi hướng nào, chính hắn cũng đi theo là được, dù sao y chắc chắn cũng không biết mình về nhà lối bên trái, ha ha ~~~ Thích Thiếu Thương hắn khi Tích Triều hỏi thế nào cũng sẽ trả lời tốt: “Ha ha, hảo trùng hợp, ngươi ở ngay trước nhà ta a…” (ai rảnh quan tâm đến ngươi?!)
Nghĩ nghĩ kết quả, cuối cùng nhìn thấy Cố Tích Triều dừng xe ngay trước tòa nhà số 1.
Thích Thiếu Thương dừng lại, nhìn Cố Tích Triều đem xe để vào bãi đỗ xe, nhìn y đi lên lầu, nhìn đèn trên hàng hiên từng ngọn từng ngọn sáng lên, nhìn căn phòng tối tối bên phải trên tầng năm lát sau lộ ra ngọn đèn ấm áp, hắn nhẹ nhàng nói: “Hảo trùng hợp a, Tích Triều, ngươi ở ngay trước nhà ta…”
Ảnh: Hoàn toàn câm lặng vì tên bb siêu cấp mặt dày!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.