Hôm nay là một ngày lành, nghĩ thầm, rằng chuyện gì cũng có thể thành ~ Hôm nay là một ngày lành, mở cửa nhà ta ra ~ Ta là hoa đón gió xuân ~~ nhìn trời a, nguyên lai thu đã sang rồi kìa ~ Bất quá, điều này cũng không quan trọng, dù sao đối với việc chuyển nhà mà nói, một ngày gió thu man mát thổi từng trận thế này, thập phần thỏa mãn a ~
Mà suốt hơn nửa mùa hè, Cố Tích Triều nào đó kia lựa chọn mất trí nhớ rốt cuộc vẫn bị người nào đó suốt ngày léo nhéo bên tai mà buộc phải nhớ lại cái kí ức nghĩ mà kinh kia!
Nhìn thấy đôi mắt to mỗi ngày yên lặng ai oán lên án cậu không giữ chữ tín, nhìn bóng dáng kia mỗi ngày sau bữa cơm chiều cô đơn lặng lẽ quay về nhà, nhìn thấy người nào đó trên cánh tay vẫn còn nguyên vết sẹo rõ ràng… Nhưng quan trọng nhất là, nhìn thấy hợp đồng trên tay người nào đó…
“Phòng của anh đã có người thuê rồi, ngày mốt họ sẽ dọn vào, em không thu lưu anh, anh sẽ chờ ở cửa nhà em, đóng quân trường kỳ kháng chiến!” Đây tuyệt đối là ngữ khí uy hiếp!
Cố Tích Triều buộc phải khuất phục. Cho nên hôm nay cậu mở cửa nhà ra ~ nghênh đón một cái bánh bao ~
Bất quá…
“Sao bọn họ cũng tới?” Ngón tay chỉ thẳng vào Truy Mệnh và Lý Hoại đang đứng ngoài cửa cười đến vô cùng vui vẻ.
Thích Thiếu Thương tự mình đem đồ đạc bỏ vào phòng chứa đồ, thấy Cố Tích Triều hỏi, biết cậu đang nghĩ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lo-huu-nhi-chi-xe-dap-tinh-yeu/1319440/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.