"An An! Em có nghe chị nói không? Chị đến rồi..."
Xa xa hình như có một giọng nói quen thuộc vang lên, An Ninh chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu, hai mắt mơ hồ, trời đất như quay cuồng.
Chị.... Là nàng đang nằm mơ sao? Hình như là đã lâu rồi nàng không gặp chị ấy... nên.... nhớ chị....
Có thể nàng sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa.... Sớm biết như vậy, nàng chắc chắn sẽ không trốn tránh.....
"An An.....", giọng nói càng ngày càng rõ ràng.
Suy nghĩ mông lung cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, nước mắt nóng hổi đột nhiên trào ra từ hốc mắt đã khô cạn, An Ninh chậm rãi chống đất, di chuyển đôi chân cứng đờ yếu ớt, loạng choạng dựa vào khung cửa đứng lên.
"An An, chị đến rồi...", thanh âm gần như vang lên bên tai, An Ninh có thể nghe thấy rõ ràng sự run rẩy trong đó...
Nàng chảy nước mắt, toàn thân như nhũn ra tựa ở trên cánh cửa, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ một cái.
Tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên dừng lại, sau đó vội vàng đi tới. Khóa cửa được kéo ra, cửa được mở ra từ bên ngoài, vừa mở ra, An Ninh đã ngã thẳng xuống, rơi vào vòng tay lạnh giá nhưng ấm áp.
"An An....", giọng nữ run run, vang vọng bên tai nàng. An Ninh vùi má vào cổ Thu Đồng, không hề có một tiếng động lẩm bẩm: Chị...
Thu Đồng ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, An Ninh toàn thân mềm nhũn, dựa vào ở trên người cô, không còn chút sức lực. Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lo-an-ninh/1926433/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.