Ta nghĩ ta đã chết, quả thật chết hơi sớm. Thực sự, ta rất muốn cố gắng qua được mùa xuân năm sau, một lần nữa cùng chàng ngắm anh đào nở rộ.
Có lẽ lòng ta rất tham, có lẽ chàng chờ không nổi, có lẽ chỉ là vận mệnh đã định như vậy thôi. Đây là ý trời, ta vốn không so đo.
Vô số lần ta nghĩ tới chuyện chết sớm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chết tại đây, một nơi ấm áp đầu chiều đông, trong không khí tràn ngập hương nắng.
Chết, tiết tấu chậm rãi như vậy, giống như hơi trà lạnh dần trong tay ta. Chàng ngốc, chàng hạ độc tuyệt đối không nặng, nếu đổi thành người khác hẳn là không chết được.
Vì thế ta hơi hoài nghi, phải chăng đây chỉ là cơn buồn ngủ bình thường.
Có điều, ta lại nghĩ, ta thật sự phải chết, đã định rồi. Mười bảy tuổi ra đi có tính là quá sớm không? Điều ta còn tiếc nuối là, lúc này ta chết đã hơi muộn. Đáng ra ta không nên chết sau khi biết chàng.
Nhưng cũng coi như may mắn, được chết sau khi nhận thức chàng.
Trước khi gặp chàng, ta biết ta sẽ chết rất sớm, ai từng nhìn thấy đường số mệnh trên tay phải của ta cũng biết. Mẫu thân thậm chí vì chuyện này mà khóc rất nhiều, quanh năm suốt tháng rầu rĩ không vui.
Còn nhớ hồi trước, gia gia mời tiên sinh về nhà xem mệnh tướng cho con cháu, các ca ca đều có mệnh phú quý, người người được ca ngợi thiên hoa loạn trụy, tiền đồ vô lượng. Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-liem-phong-nguyet-nhan/2834460/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.