Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân.
Dưới ánh trăng thanh lạnh, ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước vách núi có khắc bài thơ giữa rừng.
Vách núi này dựng đứng nhẵn bóng, giống như do búa trời đẽo nên, một bài thơ như rồng bay phượng múa, đại khí hoàn toàn tự nhiên. Trước vách đá là một cái hồ thanh u, nhưng lân cận không thấy có bóng dáng của bất cứ kiến trúc gì, chỉ bên hồ có quái thạch vuông vức, trên có ba chữ “Miểu Duyên Độ”.
Hai người trong đó liếc nhìn nhau, dường như hơi kinh ngạc.
Một người khác gật đầu nói: “Bích Lạc tiền bối nói bài thơ này đã viết ra đỉnh cao của tình ái thế gian, năm đó khoáng thế chi luyến của Thánh Quân bệ hạ, Thần giới Thiên Đế và Khuynh Thành điện hạ sau cùng tiếc rằng chết yểu, chính có thể dùng bài thơ này để hình dung.” Người nói chuyện chính là Hồng Trần trong Ma giới tứ ám ngự tiền, “Cho nên y mới tự mình ẩn thân trong nơi gọi là Miểu Duyên Độ ở phàm giới nhiều năm, chỉ bởi hết thảy duyên trên thế gian đều mịt mù chìm nổi bất định, nếu có thể độ sẽ bớt được bao nhiêu bi thương!”
“Đẹp thật!” Thiệp Nguyệt Liên tán thưởng, “Mặc dù ta không hiểu lắm về thơ của phàm giới, cũng không được tận mắt chứng kiến trường khoáng thế chi luyến kinh thiên động địa ấy, nhưng lúc này ta lại chân chính cảm giác được tình cảm Bích Lạc đại nhân hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-le-khuynh-thanh/2865569/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.