Trời đông nhanh chuyển ngày sang tối, mới đó mà màn đêm đã xâm lấn mọi ngõ ngách, bên dưới tầng lầu, dòng người và xe như trận trận thủy triều không ngừng chảy siết, ánh đèn hoa lệ lập lòe đổ ra tứ ngã.
Dạ Vũ không biết bản thân đã nán lại phòng bệnh bao lâu rồi, chỉ nhớ ngày hôm nay thật kỳ lạ, mỗi giây mỗi phút trôi qua như dài vô tận, lồng ngực dẫu có giẫy giụa, có bí bách đến mức nào cũng tự mình lặng im gặm nhấm, cô gái nhỏ tạm bỏ quên bao nhiêu hối hả ngoài kia nằm nghiêng đầu bên cạnh giường bệnh, mái tóc xoăn thơm mùi quế hoa lòa xòa trên vầng trán, lớp ga giường trắng tinh tiếp xúc với đuôi mắt phượng sớm đã ướt đẫm.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại dồn dập reo lên, phá tan bầu không khí ảm đạm vây kín, Dạ Vũ bừng tỉnh, cô sờ soạng trong ví lấy ra chiếc di động đã cũ kĩ của mình, nửa mơ nửa tỉnh bắt máy:
" Alo, cho hỏi ai vậy?"
" Xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này, cho hỏi có phải là cô Tư Không Dạ Vũ?"
Đầu dây bên kia thanh thanh âm giọng một cô gái lịch sự hỏi, Dạ Vũ không nghĩ nhiều liền đáp:
" Vâng là tôi đây."
" Chào cô Tư Không, tôi là người của phòng nhân sự công ty thời trang Tử Đằng, xin thông báo hồ sơ xin việc của cô đã được duyệt, bắt đầu ngày mai có thể đến công ty làm việc."
Dạ Vũ sửng sốt, cô bật dậy, vô thức thốt ra thật khẽ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969619/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.