" Tiết Đông Phong, tôi biết anh rất hận tôi, nhưng cũng không cần phải sỉ nhục tôi thế này."
Anh cười khẩy, tiện tay rút ra từ chiếc ví da sang chảnh một tấm séc mệnh giá không nhỏ, ném vào mặt cô.
" Phí cho một nụ hôn tanh tưởi."
Cơn giận hung hăng càn quét tâm can cô, bản báo cáo trên tay cực kỳ thô ráp, ra sức mà nhàu nát nó, nghiến chặt răng chịu đựng loại cảm giác nhục nhã này.
" Tiết Đông Phong, anh xem tôi là hạng người gì?"
" Đừng hỏi tôi câu này, em không đủ tư cách."
Âm giọng của anh nhỏ nhưng hữu lực, vừa vặn xuyên thủng tim gan đối phương.
" Không biết kỹ thuật hôn của tôi có sánh bằng tên người yêu của em không nhỉ?"
Cô đanh mắt nhìn cho kỹ gương mặt tuấn mỹ đầy bỡn cợt kia, tự hỏi khi thốt ra lời nói khó nghe này trong đầu anh thật sự đang nghĩ gì?
Không thấy Dạ Vũ phản ứng, anh lại nói:
" Nhìn thấy em hưởng thụ như vậy ắt hẳn là tốt hơn nhỉ?"
" Anh định nói gì? Muốn tôi ca tụng về kỹ năng trăng hoa của anh sao?"
Anh phì cười, đầy khinh khi, dùng ngón trỏ ve vuốt trên xương quai xanh tuyệt diễm của cô:
" Chúng ta yêu đương một lần nữa đi, tôi cho em tiền, em cho tôi những thứ mà tôi muốn. Thế nào...?"
Cô sững sờ, không còn nhận ra người trước mặt mình là ai nữa. Đây mới đúng là bản chất của anh sao?
" Chê ít à? Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969613/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.