Dạ Vũ đi vào nhà vệ sinh, bắt gặp bộ dạng thảm bại của mình trong gương, lí nhí giễu: Thật mất mặt.
Cô chỉnh lại mái tóc rối, lau giặt sạch vết bẩn ố màu trên người, uất ức đầy mình mắng:
" Tiết Đông Phong, anh là tên bạo ngược, hoang đường. Anh định cô lập tôi đến chết trong Tử Đằng sao? Đồ độc ác."
Cùng lúc này, anh trở về phòng làm việc, từ hành lang Tiết Đông Phong vô tình nhìn thấy Ngụy Thư Kỳ có hành vi mờ ám.
Trong phòng vắng lặng, hầu hết các nhân viên vẫn chưa quay lại, nhân lúc thưa người cô ta để mắt vào bàn làm việc của Dạ Vũ, lén lút tìm thứ gì đó trong túi xách, nhìn kỹ anh mới phát hiện thứ mà cô ta trộm đi là lọ thuốc chữa bệnh dạ dày.
Anh không định ngăn cản, cũng chẳng mấy quan tâm đến những trò vặt vãnh này, cứ vậy mà đi thẳng vào phòng làm việc của mình, vờ như chưa hề trông thấy gì.
Như mọi ngày, khi tất cả đồng nghiệp đều đã tan làm thì Dạ Vũ vẫn phải vùi đầu vào đống công việc chất cao không đếm xuể, dãy số dài hiển thị trên màn hình máy tính khiến cô nhìn đến hoa cả mắt.
" Chín giờ hơn rồi."
Dạ Vũ vươn vai đổ người ra sau, mệt mỏi nhìn lại đồng hồ, rồi xoa xoa chiếc bụng rỗng không của mình.
" Hình như cả ngày hôm nay mình vẫn chưa ăn gì, nhưng công việc chỉ chút nữa là hoàn thành rồi, cũng không thể đợi đến sáng mai."
Một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969605/chuong-10.html