Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vết thương trên đùi Dạ Vũ, nhất thời đôi đồng tử Đông Phong co cúm lại, trên đôi môi kiêu bạc nở một nụ cười bi hài.
Bàn tay như điêu khắc trắng muốt đỡ lấy cằm Dạ Vũ, giọng anh lạnh như nước đi vào tai cô:
" Chết tiệt, người phụ nữ chết tiệt. Em lấy tư cách gì mà ra cái dáng vẻ thanh cao này, người sợ bẩn nên là tôi mới đúng."
Dạ Vũ quay người lại, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, không chút sợ hãi:
" Nếu anh đã sợ bẩn sao còn muốn chạm vào tôi?"
Đông Phong nheo mắt, không vui nhíu mày:
" Từ bao giờ miệng lưỡi em lại lợi hại như vậy? Thật khiến người ta thấy khó chịu."
" Mã Viên Nhuận nói anh cho người sắp xếp tặng tôi làm quà một đêm cho anh ta, có thật sự như vậy không?"
Cô ngẩng cao đầu mà nhìn anh, hai bàn tay tê dại nắm chặt thành quyền, cơ thể vô thức run rẩy, cũng không rõ vì tấm thân trần trụi như nhộng tằm đã bị làn nước lạnh lẽo ngấm sâu, hay vì khi thốt ra câu hỏi này bản thân mình đã dùng tất cả can đảm ít ỏi còn sót lại.
Dạ Vũ, cô đang sợ...cô sợ câu tiếp theo mà mình nghe được lại giống như một mũi tên băng đủ sức hủy diệt toàn bộ lòng tin trong tim mình một cách triệt để.
" Em nghĩ thử xem, đồ vật trong tay tôi nếu như không được tôi cho phép thì kẻ nào dám chạm vào?"
Câu trả lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969594/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.