Dạ Vũ chật vật tìm cách nới lỏng đoạn dây thừng thô ráp trên cổ mình, nhưng nó giống như một con rắn lớn càng chạm vào lại càng kích động liên tục thu nhỏ bám chặt vào da thịt kẻ thù, cô giẫy giụa kịch liệt dưới sàn, mở to đôi mắt hoảng loạn ngước nhìn gương mặt lạnh lẽo tựa u hồn bên trên.
" Cứu tôi...cứu tôi với..."
Âm giọng cô quá nhỏ và gần như không rõ ràng, chẳng biết cô ta lấy đâu ra thứ sức mạnh kinh khủng này mà liên tục áp chế người bên dưới, trong tư thế ngồi khụy hai đầu gối chạm sàn cô ta giật ngược đối phương về phía sau căn bản là không để Dạ Vũ có cơ hội ngồi dậy, cô cố gắng đạp mạnh vào cửa phòng vệ sinh mong có thể gây chú ý cho người bên ngoài, nhưng dường như nó đã bị khóa kín.
Nhìn thấy nỗi kinh hãi tột độ của con mồi nằm trong tay mình, thư ký Lâm tỏ ra vô cùng hưng phấn, cô ta cười nham hiểm cùng với đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn xuống, một ánh nhìn tàn độc khiến người đón nhận lạnh lẽo đến thấu xương:
" Không ai có thể cứu được mày đâu."
" Thả tôi ra...thư ký Lâm cô điên rồi à?"
Dạ Vũ càng giẫy giụa cổ tay cô ta lại càng gia tăng thêm lực, khiến bề mặt sần sùi xấu xí của đoạn dây thừng ma sát mạnh vào da vùng cổ làm xây xước nặng nề. Người bên trên lạnh lẽo nói:
" Tư Không Dạ Vũ, cuộc đời tao, tương lai của tao đều bị thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969586/chuong-21.html