Tiết Đông Phong vô thức nhìn theo bóng lưng của bác sĩ Tần đang bước ra cửa, nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng, gương mặt anh tuấn phảng phất đôi chút buồn bã.
Khi anh quay người đã bắt gặp Dạ Vũ đang ngồi trên giường, lớp chăn bông sáng màu quấn quanh thân, co hai đầu gối và ôm chân vào lòng, trông tổng thể cô lúc này giống như một cây nấm phát sáng, Dạ Vũ dùng ánh mắt an tĩnh nhìn anh chằm chằm.
" Sao anh lại đến đây?"
Đông Phong đáp lại ánh mắt đó một cách hời hợt, anh cúi người gom nhặt từng vỏ bia trên sofa cho vào khay nhựa dùng để đựng thức ăn vặt:
" Em không đến công ty làm việc khiến công ty tôi tổn thất một ngày lương, tôi có quyền đuổi việc em."
Dạ Vũ cảm thấy thật vô lý, thanh giọng cô không đủ hung hăng nhưng cũng lộ rõ sự bất mãn, đáp:
" Tiết Đông Phong, anh có nói lý lẽ không vậy? Tôi đang là bệnh nhân đấy."
Anh đứng thẳng người dậy, vừa tiến lại gần túi rác đặt ở gian bếp vừa lạnh lùng bảo:
" Niệm tình em vì trường hợp bất khả kháng nên tôi sẽ trừ vào tiền lương tháng này xem như cảnh cáo, lần sau còn tự ý nghỉ việc không báo trước sẽ không nương tay."
" Khụ khụ...Tiết Đông Phong, anh quên rồi, tiền lương tháng này của tôi đã bị anh trừ sạch sẽ từ lâu rồi."
Đông Phong đi vào gian bếp, mở vòi nước trên bồn rửa tay nói vọng ra:
" Vậy thì trừ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969569/chuong-28.html