Tuy rằng vẻ bề ngoài phong nhã của Tôn Dĩ Ninh cho cô một ấn tượng tốt, nhưng nói đến quen biết lại là cảm giác quá mơ hồ.
Dạ Vũ khách sáo đáp lời:
" Tôn tổng, thật ngại quá, tôi nghĩ đã có một chút nhầm lẫn gì đó thì phải, quả thật hôm nay là lần đầu tiên tôi được gặp anh."
Tôn Dĩ Ninh nhướng mày, có vẻ như anh ta ngạc nhiên trước phản ứng của Dạ Vũ, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu:
" Tôi chắc chắn mình không nhầm lẫn mà là em đã quên rồi, năm tháng trước ở quán Bar Đại Bạch chúng ta đã từng gặp nhau."
Quán Bar Đại Bạch, cái tên này ắt hẳn không xa lạ với cô, bởi lẽ năm tháng trước chính là thời điểm cô vừa quay lại thành phố chật chội này, khi ấy Dạ Vũ chỉ một lòng muốn kiếm tiền nên cô đã tận dụng tất cả thời gian nhàn rỗi, sau giờ tan ca ở một tiệm bánh ngọt cô đã nhận rất nhiều công việc làm thêm vào buổi tối, từ tạp vụ đến làm tài xế bán thời gian, kể cả nhân viên phục vụ trong các quán Bar, họp đêm, và quán Bar Đại Bạch là một trong những quán Bar có thù lao hậu hĩnh.
Nhưng hằng ngày quán Bar có rất nhiều khách ra vào, đủ mọi thành phần, tầng lớp, thật khó để nhớ ra được đã từng gặp anh ta ở thời điểm nào, về chuyện này Dạ Vũ gần như không có chút ấn tượng gì, cách mà anh ta khơi gợi có phần gượng ép.
Dạ Vũ mỉm cười với Tôn Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969565/chuong-30.html