" Quyết định như vậy đi."
Tiết Đông Phong lạnh nhạt đáp lời, dứt khoát quay lưng lại, khi sải đôi chân thon dài tiến về bàn làm việc khuôn miệng anh cùng lúc nở nụ cười.
Ngồi vào ghế xoay anh nhìn lướt qua đồ vật đặt trên bàn, cố gắng tìm thứ gì đó thiếu sót trong tầm mắt, nghĩ ngợi một lúc thoáng ngước lên trông thấy cô đang lặng lẽ ngồi vào ghế, mái tóc xoăn dài bồng bềnh phủ nửa chiếc vai, góc nghiêng hoàn hảo chìm trong ánh nắng nhạt màu khiến người ta ngẩn ra mà nhìn ngắm.
Dạ Vũ dừng rất lâu đôi mắt trong veo ướt át vào bức ảnh mẹ và cô chụp chung, góc nghiêng đẹp nao lòng này làm trái tim anh thầm lặng dâng lên một nỗi xót xa, từ khi gặp lại anh đã vô số lần bắt gặp cái dáng vẻ cô độc ấy, nhưng chưa lần nào thật sự tìm cách thấu hiểu, thay vào đó lại luôn tìm đủ mọi cách dày vò cho thỏa mãn cơn hận trong lòng.
Nét trầm ngâm trên mặt anh nhanh chóng tan mất, cố ý hắng giọng thu hút sự chú ý của cô:
" Thư ký Tư Không, hình như hôm nay em đã quên làm một chuyện?"
Dạ Vũ quay sang nghiêm túc nhìn anh đang chậm rãi lật từng trang hồ sơ trên tay, cô cẩn thận nghĩ xem bản thân đã thiếu sót việc gì, mặc dù vào Tử Đằng chưa lâu nhưng cô tự tin mình đã luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm, chưa bao giờ để công việc chậm trễ.
Bằng dáng vẻ lạnh lùng và cao ngạo khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969549/chuong-39.html