Ít phút sau đó anh nhận được một cuộc gọi từ nước Mỹ, lạnh lùng nhìn vào màn hình di động nhấp nháy ánh sáng xanh, anh dự cảm cuộc đối thoại tiếp theo này sẽ chẳng hề vui vẻ.
" Ba, là con đây."
Bên kia đầu dây, giọng nói trầm khàn đầy uy lực truyền vào tai anh:
" Ta được tin con bị tai nạn, sao không ai báo lại với ta?"
Trên môi anh âm thầm nở nụ cười mỉa mai, ông ấy cũng có lúc lo lắng cho sự sống chết của anh ư? Sáu năm qua anh luôn phải làm cái bóng của Tiết Minh Trung, anh trai mình. Trong mắt ông ta, ngoài cơ nghiệp Phong Thị ra thì sự yêu hận và sống chết của anh có đáng chi.
Đông Phong bình tĩnh đáp:
" Chỉ là tai nạn nhỏ thôi, nên con không báo lại vì sợ ba lo lắng."
Người đàn ông "ừ" một cách thờ ơ, đối với anh phản ứng này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bao năm qua không phải ông vẫn thế sao, một người cha nghiêm khắc và lãnh đạm, thì anh có thể mong đợi nhiều hơn điều gì từ ông ta.
" Ta nghe nói thời gian qua đã có rất nhiều chuyện ồn ào xảy ra ở Tử Đằng, những chuyện này liên tục xoay quanh một cô thư ký, gây ảnh hưởng không nhỏ đến hình ảnh công ty."
Năm đầu ngón tay cầm điện thoại vô thức siết lại, không nằm ngoài suy đoán của anh, nhanh như thế Tiết Dực đã trực tiếp nhắc đến chuyện này.
Thật đáng cười, ông ta sau lưng anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969535/chuong-44.html