Mười lăm phút sau, anh dừng ô tô trước cổng công viên cũ, Tiết Đông Phong bước xuống, đi vòng qua ghế phụ mở cửa xe giúp cô.
Ánh đèn nhập nhoạng trải hai chiếc bóng dài lê thê trên mặt đường, gió đông mang theo hơi lạnh se sắt lên đôi má non mềm, làm mặt cô đỏ lựng như người say rượu.
Đông Phong đưa tay ra, bàn tay trắng sứ đẹp đẽ tựa đã được nghệ nhân cẩn thận gọt giũa.
" Đi theo tôi, cho em một bất ngờ."
Giọng anh ấm như tia nắng đầu mùa hạ, làm tan chảy từng hoa tuyết lất phất rơi trên mái tóc cô.
Dạ Vũ ngước lên, đón lấy nụ cười dịu dàng kia bằng đôi con ngươi ánh nước long lanh, môi mọng khẽ mấp máy như muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại từ bỏ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại, cô có thể đối diện anh mà không phải đau đáu điều gì.
Cô cong môi cười mỉm, đặt tay mình vào bàn tay mềm mại của anh, từng ngón thon dài bao bọc làn da lạnh giá giữa trời đông, ấm áp đến mức khiến lòng cô rung động.
Bước theo sau bóng lưng cao gầy đó, làm ký ức thuở thiếu niên bỗng chốc quay về, và hình ảnh thẹn thùng của lần đầu được anh tỏ tình, trong tích tắc nó làm trái tim cô run lên.
Tiến vào trong công viên cũ, Dạ Vũ bị những thứ hiện ra trước mắt làm cho ngẩn người.
Dọc theo lối đi, những tán cây xanh thẳng tắp lung linh trong ánh đèn màu, dưới mỗi gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969514/chuong-56.html