Chén sứ cùng muỗng bị đặt trở lại bàn gỗ không nặng không nhẹ, phát ra một tiếng cụp trầm đục.
Đôi mắt xám trắng của Tống Tẫn Dao lạnh như băng, thần sắc sa sầm, thoạt nhìn như thể sắp tức giận.
Nhưng khi mở miệng, lại chỉ là giọng điệu bất đắc dĩ.
Tu sĩ không biểu lộ gì, trầm ngâm thở ra một hơi để áp xuống luồng nhiệt khí bị một câu của Hứa Thải Thải khơi lên, rồi hơi nhíu mày nói:
“Thải Thải, sư huynh đã dạy ngươi, có vài lời không thể tùy tiện nói ra.”
“…”
Hứa Thải Thải ngước đôi mắt đen nhánh trong veo nhìn hắn, hai má vẫn còn vương chút ửng hồng, vẻ mặt vô tội.
“Ta biết mà.” thiếu niên cũng nhăn mày, nhỏ giọng.
“Ngươi dạy ta là không được nói với người ngoài, nhưng nói với ngươi cũng không được à?”
Y thật lòng thấy rối chuyện này đó.
Hơn nữa giữa đạo lữ với nhau, dù có hơi ngại ngùng thì cũng phải nghiêm túc bàn bạc cùng nhau để tìm cách giải quyết chứ.
Hứa Thải Thải liếc mắt nhìn sư huynh, ánh mắt càng nhìn càng mang theo vài phần ghét bỏ.
Trước kia người khác nói Tống Tẫn Dao cố chấp cổ hủ, y còn bênh vực hắn, giờ xem ra... người ta cũng chẳng nói sai mấy.
“…”
Tống Tẫn Dao thấy ánh mắt sư đệ đặt trên mình, lông mày càng thêm rũ thấp.
Dứt khoát vung tay kéo người vào lòng, đặt thẳng lên đùi.
“Nếu không làm được thì nghĩ cách, không thì đừng làm.” bàn tay to lớn của tu sĩ đặt ở bên hông thiếu niên, siết chặt đầy uy lực.
“Không cần ngươi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-yeu-duong-cung-su-huynh/4703810/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.