Sáng sớm, cửa sổ khép hờ, một nửa mở ra.
Luồng gió lạnh mang theo khí mù hỗn loạn thổi vào, màn giường khẽ lay động.
Hứa Thải Thải tỉnh lại, bên giường đã không còn ai.
Y xốc chăn mỏng, duỗi người, tay chân dài duỗi mạnh một cái, gót chân suýt nữa chạm đến cuối giường.
Chờ tỉnh táo một chút, Hứa Thải Thải cúi đầu nhìn quanh trong phòng, tìm bóng dáng sư huynh của mình.
Không thấy đâu, y vừa dụi mắt vừa gọi sư huynh ba ba vài tiếng.
Chưa gọi đến lần thứ ba, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn của tu sĩ.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Thải Thải lật người liền nhìn thấy thân ảnh bạch y quen thuộc.
Thấy thiếu niên nằm lăn lóc rối tung trên giường, Tống Tẫn Dao lập tức nhíu mày.
Hắn bước nhanh tới, vén mái tóc dài đen nhánh đang rũ trên tấm chăn mềm, một tay khác đỡ gáy y, đỡ y ngồi dậy.
“Đầu có choáng không?” Tống Tẫn Dao động tác cứng rắn, giọng điệu lạnh lùng.
Hứa Thải Thải bị hắn xách gáy, ngoan ngoãn ngồi thẳng trở lại, ngẩng đầu, cong mắt đen lấp lánh cười với hắn.
Y thật sự bị Tống Tẫn Dao nuôi ra không ít thói quen xấu.
Thường thường cứ thích dùng cách này để đùa nghịch với sư huynh.
Chỉ cần thấy Tống Tẫn Dao lo lắng vì y, Hứa Thải Thải liền thấy vừa lòng, trong lòng ngọt ngào.
Mà Tống Tẫn Dao, dù biết rõ sư đệ chỉ đang bướng bỉnh nháo loạn, vẫn thường xuyên chiều theo ý y.
Thiếu niên khoanh chân ngồi bên mép giường, còn tu sĩ lạnh lùng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-yeu-duong-cung-su-huynh/4703802/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.