Edit: Cháo
1.
Đã lâu không viết về tôi và tiên sinh rồi.
Năm nay thật sự xảy ra nhiều chuyện quá, cả tốt lẫn không tốt.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán ngày càng nghiêm trọng, nhưng tiên sinh lại năm lần bảy lượt ở lại nơi đó, cảm giác lo lắng nóng ruột quẩn quanh trong lòng, bức bách đến khó thở.
Gần đến năm mới, tôi gọi điện cho tiên sinh hỏi ngày về của anh, tiên sinh nhìn trái nhìn phải nói lảng, từ đầu đến cuối không cho được một con số cụ thể.
Trước giờ tôi là đứa lòng dạ hẹp hòi, nhất là những việc liên quan đến tiên sinh của tôi, vô cùng nhạy cảm, nói đôi câu rồi mà không nghe được ngày về của anh thì quýnh lên muốn khóc.
Thật ra khi ấy dịch bệnh chỉ mới nhen nhóm, nào ai biết sẽ đến cục diện như bây giờ, chỉ là có lẽ trong lòng có thần linh, âm thầm dạy tôi biết thế nào là nóng ruột nóng gan mà thôi.
Lúc tiên sinh quen tôi anh đã là thanh niên rồi, tôi không biết hồi thiếu niên thì tính anh thế nào, nhưng trong cuộc đời của hai chúng tôi, anh luôn là người chín chắn chững chạc, chưa từng nghĩ tới anh lại ngồi trên xe taxi nói từng câu dỗ dành tôi vào đêm khuya thế này.
Ban đêm tuyết rơi lác đác, ánh đèn đường trông cô độc đến lạ, tôi ôm gối ngồi bên cửa sổ, tựa người lên kính thủy tinh, tiếng khóc nghẹn nơi cổ họng, ngột ngạt đến phát đau.
Quả nhiên người đang tủi thân không nên dỗ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-yeu-duong-cua-doi-chong-chong/267819/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.