Là người có cơ thể đuổi trùng tự nhiên, đối với việc ở trong rừng rậm ban đêm Đinh Tiếu không hề áp lực. Ngay cả Khôn cũng thập phần vui vẻ công năng đặc thù của bảo bối nhà mình, hắn đã thật lâu không bị con muỗi gì đó quấy rầy. Ban đêm mùa hè, cho dù bên người không có con muỗi đáng ghét và sâu bọ tới gần, nhưng cũng không tránh khỏi có những âm thanh to to nhỏ nhỏ của những sinh vật sống về đêm. Không có lều trại kín che đậy, thật đúng là cảm thấy rất ồn.
Kỳ thực bởi vì rốt cuộc có thể bước lên con đường trở về nhà, cho nên Đinh Tiếu mới cảm thấy hưng phấn. Một người hưng phấn tất nhiên sẽ không ngủ được, ngay từ đầu cậu còn lăn lộn qua lại trên thảm da thú, một lát suy nghĩ ba và cha thế nào, một lát lại cân nhắc tình hình trong nhà thế nào. Cuối cùng ngay cả ấu tể bán thú nhân mà Thiển vừa mới sinh hai tháng trước cũng nghĩ tới, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ.
Cuối cùng không chịu nổi cậu dứt khoát ngồi dậy, dựa vào hắc lão hổ nhà mình sờ sờ lông hổ trên bụng: "Khôn, anh ngủ chưa?"
Không có lều trại, Khôn ca cuối cùng biến thành thú hình để ngủ. Thứ nhất là vì sau khi cơm chiều bản thân hôn hôn sờ sờ một hồi lâu, ở bên ngoài nên mình cũng không mang thuốc mỡ, không thể tiến thêm một bước, biến thành hình thú có thể tránh cho bản thân tiếp tục đi xuống. Thứ hai là dù sao đây cũng là địa phương xa lạ, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc/4577534/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.