"Anh là thần đồng?" Đinh Tiếu thật sự thực ngoài ý muốn, tuy ở hiện đại thần đồng gì đó là chỉ người thông minh lanh lợi, là đứa trẻ từ nhỏ liền có tài năng đặc thù, nhưng từ ý tứ của Khôn vừa rồi cậu liền hiểu được, thần đồng là có nghĩa là được thần thú ban phúc, điều này làm cho cậu sao không kinh ngạc được.
Khôn trả lời: "Đúng, ta từ khi có thể biến hình lúc 5 tuổi sức lực liền càng ngày càng lớn, lợi trảo của ta khi đó so với thú nhân thành niên còn sắc bén hơn, khi 6 tuổi ta có thể dùng hình thái ấu thú săn giết một đầu hùng lộc thành niên. Cho nên lúc ấy đại hiến tế nói, ta là thần đồng được thần thú chúc phúc, tương lai nhất định có thể mang đến sức sống mới cho tộc Dực Hổ."
Đương nhiên thần đồng như vậy hắn không phải là người đầu tiên của bộ tộc, càng không phải là người duy nhất. Từ trước tới nay thần đồng trời sinh bất đồng với thú nhân bình thường có không ít, chỉ là thôn Thiên Hà bọn hắn gần mấy trăm năm trở lại đây hắn là người duy nhất.
Đinh Tiếu nhíu mày, đều là sức sống mới, địa phương này rốt cuộc yêu cầu bao nhiêu sức sống a: "Vậy đây là chuyện tốt a, anh có thiên phú dị bẩm, vì sao giống như anh một chút cũng không vui?"
Khôn thở dài: "Bởi vì ta là thần đồng, cho nên từ nhỏ liền không có mấy cái bằng hữu chịu chơi cùng với ta, bọn họ ở bên cạnh ta, đều là học tập ta cắn xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc/4577406/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.