Từ khi Đinh Tiếu nhận ra bản thân mở "Thiên nhãn", cuộc sống của cậu ngày càng dễ chịu, vốn dĩ sinh hoạt ở chỗ này lấy việc ăn là chủ yếu, cậu cảm thấy bản thân bản lĩnh thật quá soái, ít nhất không sợ bị đói. Nhưng đối với những "tri thức" về các loại công hiệu cậu thật ra không quá để ý, trong lòng muốn chỉ là phải chú ý đặt cùng nhau sẽ có hại sẽ tận lực đặt cách xa nhau. Cậu một chút cũng không muốn làm bác sĩ bốc nhầm thuốc. Lúc trước lời cậu nói với Khôn là thật lòng, cậu không thích chuyện quá phức tạp, quá náo nhiệt, cậu cũng chỉ muốn hưởng thụ cái mà bản thân muốn. Vốn dĩ cái mạng này là được nhiều thêm ra cho nên vẫn nên hảo hảo hưởng thụ sở thích cho thỏa đáng a.
Kì thực trừ bỏ mở thiên nhãn khiến Đinh Tiếu trong lòng nắm chắc nhiều thứ ra, thân thể còn khỏe mạnh hơn đương nhiên là một việc tốt. Trải qua năm sáu ngày nghỉ ngơi, cậu cảm thấy sức lực bản thân biến đổi rất nhiều, ví dụ như nửa nồi gốm nấu canh trước kia cậu chỉ có thể xê dịch một chút, nhưng hiện tại lại có thể đem nó nâng đến bàn cơm trong sân. Tuy đầy bình còn chưa được, nhưng có tiến bộ là tốt rồi. Điều này đủ để nói lên thân thể của mình đang dần dần giống với thú nhân nơi này. Cậu thậm chí khi ngủ còn ảo tưởng qua, nếu mình thật sự có thể giống như người ở nơi này, có thể sống thật lâu thì tốt rồi. Cậu cũng không có suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc/4577403/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.