Lục Hi đứng lên, nhìn thoáng qua hơn nửa sọt trân châu quả bên cạnh, cảm thán: "Trước kia không nhận ra, thì ra Thanh Sâm có nhiều trân châu quả như vậy a!"
Đinh Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua thu hoạch của Lục Hi, cười nói: "Ngươi hái chậm một chút, không lát nữa không còn để hái nữa thì sao bây giờ." Có đôi khi loại đồ vật này càng là thấy nhiều càng không phát hiện được sự tồn tại của chúng, đặc biệt là quả trân châu loại này thuộc loại thân thảo lâu năm, nó kết quả rồi rơi xuống mọc cây mới càng nhiều, nhưng rừng rậm có quy luật cân bằng, điểu thú sẽ ăn quả trân châu, bao gồm cả một ít bị hỏng không nảy mầm được, bị thực vật khác chiếm thổ nhưỡng sinh sống. Cho nên tuy rằng mỗi năm đều có tân sinh, khẳng định cũng có suy vong. Tự nhiên sinh trưởng là thế, nhưng một khi bị các thú nhân bắt đầu thu thập làm lương thực số lượng lớn, quả này tất nhiên sẽ bị giảm mạnh. Có lẽ bởi vì nhà mình mở cửa hàng lương thực, Đinh Tiếu đối với lương thực có một loại chấp nhất đối với việc bảo đảm an toàn chấp nhất, nếu có thể, cậu cảm thấy nhất định phải khuyên hiến tế cùng thôn trưởng tiến hành gieo trồng mới được.
Kinh nhảy tới, sọt của y tuy rằng cũng có không ít trân châu quả, nhưng đại đa số đều là quả dại y thích ăn: "Lục Hi chính là như vậy, cái gì tốt đều sẽ không bỏ, Tiếu Tiếu, ngươi nói buổi sáng Khôn mang theo bánh mì loại lớn để ăn trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc/4577394/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.