Trong Dục Khánh cung, thái tử đang đứng viết chữ trước cửa sổ. Anh em họ ngay từ lúc biết cầm đũa là đã biết cầm luôn bút, từ đó tập thành thói quen viết chữ mỗi ngày.
Mỗi khi gặp chuyện gì cần suy xét, ngồi ngẩn ngơ một chỗ để rồi sẽ có người bước lại quan tâm, dần dà hình thành trong thái tử đam mê viết chữ. Hiện giờ y viết chữ còn nhiều hơn cả lúc ở thư phòng. Hồi ấy là bài tập, phiền không để đâu cho hết. Giờ lại là một thú ưa chuộng, chưa thể nói là ham thích, nhưng đã không sống thiếu nó được nữa rồi.
Cõi lòng thái tử chất bao tâm sự: chuyện chỗ hoàng thượng, chỗ huynh đệ, đại thần, thái tử phi, chuyện của bản thân mình, nhiều lắm. Điều khiến y phải nghĩ ngợi ngay lúc này đấy là những người anh em mà mỗi ngày qua đi, y lại không biết phải đối đãi ra sao.
Đại a ca đã càng ngày càng thêm sốt ruột. Từ lúc Bát a ca xông xáo nhảy ra, hình như Đại a ca cũng dần bị ảnh hưởng. Phúc tấn của Nạp Lan Minh Châu bị đâm, chừng như hoàng thượng có ý muốn bù đắp cho ông ta. Gần đây dẫu ở ngoài ải song ngài cũng không quên dặn trong chỉ rằng phải chiếu cố cho Nạp Lan Minh Châu, thêm việc Bát a ca tựa hồ cũng thực sự dần được hoàng thượng trao lòng tin cẩn, họa chăng do biểu hiện của y tại phủ Nạp Lan Minh Châu quả tình làm hoàng thượng hài lòng, thành ra dạo này cứ thấy y chạy qua phủ Dụ Thân vương*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-thanh/3444960/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.