Một năm trời không gặp Tứ a ca, Lý Vi bỗng thấy có phần xa lạ.
Bước từ ngoài cửa vào, rõ ràng Tứ a ca đã cao thêm ba, năm tấc so với năm ngoái. Năm ngoái trước lúc đi trông phừng phừng hăm hở như cậu chàng sinh viên chưa ra trường. Bây giờ lại hóa thành anh lính vừa xong khóa huấn luyện thực chiến ba năm, khí chất thay đổi chóng mặt.
Ít nhất thì đã khiến phản ứng đầu tiên của Lý Vi chẳng phải hai mắt rưng rưng hùng hổ nhào đến, mà là nhún thấp người rồi thưa: "Thiếp cầu chúc a ca cát an, vạn phúc."
Trời ạ, ngoài lần đầu gặp vạn tuế ở Trữ Tú cung (tuy không được diện kiến),thì chưa lần nào nàng nghiêm trang thế này đâu.
Tứ a ca thấy Lý thị như thế, trong lòng nhiều ít những mối ngổn ngang. Qua những báo cáo mười ngày một lần của Trương Đức Thắng, chàng biết chuyện sau khi Lý thị hay tin phúc tấn muốn ẵm Nhị cách cách đi, từ ấy đã giữ vững tần suất đi thỉnh an mỗi ngày. Năm ấy khi phúc tấn vừa vào còn lảng đi làm biếng, năm nay chàng vừa xa nhà một cái đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.
Lúc chưa về chàng còn cảm thán, quả nhiên mình đã nuông chiều Lý thị quá trớn. Nàng quy củ hơn một chút, cung kính với phúc tấn hơn một chút, là chàng cũng được yên tâm. Nhưng hôm nay trông thấy điệu bộ co ro khúm núm của nàng, chàng lại mềm lòng.
Chàng vươn tay dìu Lý thị dậy, nhìn nàng cúi gằm đầu chẳng dám để chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-thanh/2491826/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.