Chương trước
Chương sau
Cứ thế ở trong căn cứ được một thời gian, Cửu Cửu nói với Tô Tiến Thành muốn đi tìm việc nên xung phong đến khu trồng trọt. Tô Tiến Thành nghe mà đau lòng gần chết, lén lút theo cậu một ngày xem bé cưng của mình làm việc. Nhìn cậu lấm lem bùn đất vất vả làm việc, lại còn bị quản lý dê xồm mà tâm hồn hắn hốt hoảng cả ngày.

Vì thế hôm sau, sau một buổi làm việc lãnh được về hai cái bánh ngô, Tô Tiến Thành đầu tư hai nghìn tinh hạch cho Cửu Cửu thuê mảnh đất sau biệt thự trồng rau trồng hoa, mỹ danh là tự nhà trồng anh mới yên tâm ăn. Hắn vừa thuê đất vừa thuê người trồng, cuối cùng mỗi ngày Cửu Cửu chỉ việc vừa ăn vừa nằm xòe mông ra cho Tô Tiến Thành đụ.

Cửu Dương nhìn lén thêm một ngày, ghen tị thêm một đống. Nỗi sợ hãi chột dạ tất cả đều biến thành nỗi hận.

Sáng sớm nay Tô Tiến Thành đi ra ngoài cùng đội viên mới làm nhiệm vụ, Cửu Cửu ngủ thẳng đến giữa trưa ôm gà bông đi dạo chợ. Ai cũng chửi cậu là kẻ lười biếng, đã tận thế mà còn làm như thiếu gia nhưng trong lòng hâm mộ khó chịu vô cùng, dù căm ghét nhưng vẫn phải nịnh nọt cậu mua hàng. Hết cách, tận thế này chỉ có đồ ăn với thuốc men mới đáng giá, mấy thứ đồ chơi ngoài Cửu Cửu mới chịu mua thì làm gì có ai thèm.

Cửu Cửu đang hứng thú nhìn một sạp bán quần áo. Mấy bộ đồ hàng hiện tinh xảo đẹp mắt như này bây giờ thua xa mấy bộ đồ lao động vừa dày vừa bền. Tô Tiến Thành dù lắm quần áo trong không gian nhưng lại có ham mê đặc biệt, suốt ngày bắt cậu mặc đồ có tai có đuôi, không thì lên giường bắt mặc đồ ren. Thân là hồ ly tinh thích chơi thích làm đẹp, Cửu Cửu cảm thấy cực kì thiệt thòi, không thể chấp nhận được.

Người bán thấy là cậu thì cực kì mừng rỡ, âm thầm tăng giá thêm hai gói bánh quy. Còn chưa kịp trả tiền thì bánh trên tay cậu bị một người phụ nữ giật mất. Bà ta vội ôm bánh vào lòng, hướng người bán chửi ầm lên.

"Đồ ăn cướp, mấy bộ đồ rách này mà mày đòi bán như thế. Ngoài cái đẹp mã ra thì được cái gì, mày lợi dụng con tao không biết giá mà lừa nó chứ gì? Phi! cút ngay."

Đồ sắp đến tay còn bị giật mất, người bán cũng nổi điên: "Mụ già điên này, bà là ai mà ăn cướp trắng trợn như thế. Tao bán gì kệ tao, muốn ăn đánh đúng không? Bây giờ tận thế rồi, phụ nữ tao cũng đánh đấy..."

Thấy người bán hùng hổ như thế, người phụ nữ hơi sợ, bắt đầu quay ra phía Cửu Cửu mắng nhiếc, lựa quả hồng mềm mà bóp: "Cái thằng phá của này, mày vào căn cứ rồi cũng không biết tìm cha mẹ sao? Tao với cha mày trong căn cứ ăn không no, mày lại lấy ba gói bánh đổi một bộ đồ rách. Biết thế ngày xưa tao không nên sinh ra mày cái thứ bất hiếu..."

Cửu Dương nhìn mẹ mình chửi bới mà sốt cả ruột, đã nói là phải nhỏ nhẹ, bà lại vì mấy gói bánh mà bại lộ. Cực chẳng đã, hắn đành ra giải vây: "Mẹ à, đừng mắng em ấy, có lẽ em ấy không biết chúng ta sống khổ cực đâu. Cửu Cửu à, em mau xin lỗi mẹ đi, mẹ sẽ tha lỗi cho em thôi."

Mẹ Cửu vốn đang hăng say bắn nước bọt bị Cửu Dương khẽ nhéo mà bừng tỉnh, cũng bắt đầu khẽ hắng giọng tỏ vẻ lương thiện. Một người nói một người đệm, rất nhanh xung quanh đã nghe được câu chuyện về một thằng con bất hiếu bỏ rơi anh trai và cha mẹ, phung phí đồ ăn mặc mẹ mình chết đói.

Cửu Cửu nhìn hai người trước mặt chấm chấm nước mắt kể khổ, gương mặt "ngây thơ" có chút mờ mịt, trong mờ mịt lại xen lẫn chút hoài nghi không tin tưởng. Thế nhưng sau khi nghe đối phương nói chuyện, mờ mịt chuyển thành sửng sốt, đôi mắt cũng bắt đầu ầng ậc nước, ôm chầm lấy người phụ nữ luộm thuộm:

"Hu hu thì ra là mẹ sao, là lỗi của con khiến con không nhận ra mẹ. Hu hu cuối cùng con cũng gặp lại mọi người. Tận thế vừa xảy ra con đang ở cùng anh trai. Con cũng muốn đi tìm mọi người lắm, nhưng sau khi anh trai đâm ô tô vào con, con bị lạc nên mới quay về chậm trễ, tất cả là lỗi của con."

Nhìn cậu trai trắng trẻo non nớt vành mắt đỏ hồng, lông mi cong vương vài giọt nước mắt thút tha thút thít khiến mọi người xung quanh mềm lòng, đồng thời cũng nghi ngờ nhìn Cửu Dương. Cửu Dương làm ở đội kiểm tra bao nhiêu lâu nay mọi người đều biết, cậu bé này mới đến căn cứ được bao lâu? Đâm em trai xong một mình chạy đến căn cứ, lại còn bám theo con trai thủ lĩnh căn cứ cực kì hống hách. Phút chốc mọi người quay xe nghi ngờ.

Thấy mọi người xì xào, Cửu Dương đổi bài: "Lần đó là do anh vô ý, không phải em vẫn bình yên đứng đây hay sao? Nếu không nhờ thế, em làm sao quen được người đàn ông dẫn em đến căn cứ chứ đúng không? Tính ra em nên cảm ơn anh đấy!"

Có con cặc, thứ vô liêm sỉ!

Cửu Cửu nghe lời bao biện của thằng anh mình mà câm nín, lời bào chữa ngu như thế này mà cũng có thể nói ra được. Cơ mà buồn cười là trong đám đông có vài thằng ngu lại đồng tình với câu nói này. Cũng có người thấy không đúng, nhưng lại nhìn Cửu Cửu được người đàn ông kia chiều chuộng như thế lại thấy cũng không sai.

Thôi, để tui khai sáng cho mấy người.

Những giọt nước mắt lửng lơ trên lông mi Cửu Cửu như được lệnh lập tức rơi xuống, thấm ướt gương mặt nhỏ nhắn. Cậu "cực kì cảm động" nắm lấy tay anh trai mình, nước mũi cũng xì lên áo anh giọng nói nghẹn ngào: "Thì ra là thế, anh có thể dự đoán được sẽ có người cứu em nên mới đâm xe vào em đúng không? Anh ơi, có phải anh có dị năng tiên tri không? Thì ra bao lâu nay em đã hiểu lầm anh. Nếu ai muốn có thể tìm anh của em, để anh ấy "đâm" một cái nhé! Mẹ, mẹ có muốn không?"

Nói đến đây, Cửu Cửu cũng nhìn xung quanh, ánh mắt kiểu: Đứa nào muốn bị ô tô ủi thì bước lên. Mọi người xung quanh thấy vậy đồng loạt lùi lại, cũng vỡ lẽ ra sai ở đâu. Ý đồ giết người, người ta may không chết mà còn ôm được đùi to, mày còn bắt người ta cảm ơn mày? Đây là đạo lý gì. Ai biết được lần tiếp theo bị thằng điên kia tông cho một phát, bọn họ có may mắn như cậu bé kia không.

Mẹ Cửu thấy con trai cưng của mình bị chặn họng thì tức giận, quen mồm giở giọng cũ: "Mày hỏi vậy là ý gì? Mày vẫn trách anh mày đúng không? Anh mày đã kể cho tao rồi, nó chỉ là vội vàng cứu Trung Phong mà thôi, không may mới đụng vào mày. Mày cũng không bị làm sao còn muốn ăn vạ anh mày à? Hai đứa mày là sinh đôi, nếu không phải do mày lấy hết dinh dưỡng, anh mày sinh ra liệu có ốm yếu như thế này chắc"

Mọi người nhìn thân hình mảnh mai cửa Cửu Cửu và cái thân bếu tròn của Cửu Dương:... Hình như có gì đó sai sai.

Cửu Dương thấy khi không mẹ mình nhắc đến Trung Phong thì thầm mắng ngu xuẩn. Khu chợ này không thiếu người trở về cùng hắn với Đinh Trung Phong, cũng tận mắt chứng kiến sự thật. Sợ nói nhiều tai vách mạch rừng, hắn vội kéo hai người đi, để lại đám người xung quanh trợn mắt về độ vô liêm sỉ của đôi mẹ con Cửu Dương.

"Mẹ, anh trai, bây giờ hai người đang làm gì, có thể cho con làm cùng được không?" Cửu Cửu khẽ liếc cậu thanh niên đang theo đuôi mình, cũng nhận ra người này lúc trước cùng cậu đỡ Đinh Trung Phong lên xe. Nhìn thoáng qua người đang núp sau bức tường cậu lập tức quay ra ăn vạ mẹ Cửu.

"Mày có đàn ông nuôi rồi, còn muốn làm việc làm gì?"

"Bây giờ là tận thế mà, con cũng đâu thể dựa dẫm vào người khác mãi được, ai cũng có trách nhiệm với thế giới này mà. Còn nữa anh ơi, anh Trung Phong thế nào rồi, đã khỏe chưa, có chuyện gì không?"

Cửu Dương nghe cậu hỏi đến Đinh Trung Phong, thần kinh lập tức căng thẳng mất kiểm soát: "Mày hỏi anh ấy làm gì? Cái loại không biết liêm sỉ như mày, rõ ràng biết đấy là hôn phu của tao mày còn bám lấy không biết xấu hổ. Tại mày mà anh ấy xa lánh tao đấy thằng điếm."

Mẹ Cửu cũng thêm vào: "Cửu Cửu, mẹ biết con không phải là người như thế. Anh con chẳng qua cũng vì quá xúc động thôi, cũng là do con nên anh con mới như vậy, mau xin lỗi anh con đi."

"Hic, tại đêm xảy ra tận thế, anh trai muốn giết Trung Phong, bị anh ấy biết được nên... Con biết đây không phải lỗi của..." Cửu Cửu với gương mặt cực kì cảm thông nói ra lời xét đánh ngang tai.

"Từ từ, mày nói anh Trung Phong biết chuyện của đêm đó rồi?" Cửu Dương và mẹ Cửu run rẩy, lại thêm bọn họ nhớ đến tin tức người đàn ông này sắp trở về căn cứ thì lạnh sống lưng.

Nếu không phải tại nó nói thì làm sao lúc đang hôn mê Đinh Trung Phong có thể biết được. Hắn vốn còn ôm tâm lý may mắn người đàn ông kia không biết gì. Thế nhưng một câu nói của Cửu Cửu khiến hy vọng của hắn vỡ tan. Đã thế đừng trách tao độc ác.

Cửu Dương ánh mắt âm u, khẽ nhìn mẹ mình ra hiệu. Mẹ Cửu vốn ghét đứa con trai thứ hai này, sinh đôi nhưng khi sinh Cửu Dương cực kì thuận lợi, còn Cửu Cửu suýt chút nữa khiến bà ta mất mạng. Vì thế bà cũng chẳng có tí tình mẫu tử nào với cậu. Mẹ Cửu cực kì máu lạnh nói ra những lời ấm áp.

"Con về trước đi, tối nay mẹ nấu cơm rồi qua ăn chung nhé. Nhà chúng ta không có gì nhiều, con nhớ mang theo chút đồ ăn." Vừa nói, bà ta vừa cầm bàn tay mềm mại của cậu khẽ vuốt ve.

"Vâng, dù sao đêm nay anh Tiến Thành cũng chưa về, tủ lạnh lại còn nhiều đồ lắm con ăn không hết, để con mang sang." Cửu Cửu cũng cực kì phối hợp với mẹ Cửu, nở nụ cười ngọt ngào cho bọn họ và chàng lính núp sau tường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.