Chương trước
Chương sau
Sau một khoảng trầm mặc, chính là bùng nổ.
Không sai. Đúng là bùng nổ!
Rầm. Nguyệt Thần đập tay lên bàn, nhếch môi cười:"Anh đang đùa với tôi đúng không??"
Đại khái nét mặt cô lúc này khá đáng sợ, cho nên người đàn ông cũng không dám hé miệng đùa, chỉ đơn giản nói:"Anh đúng là Vũ Khinh Dật. Sao vậy, bị đả kích?" Trong lòng thầm đắc ý, rốt cục cũng phá được vẻ mặt luôn thản nhiên như không của cô.
"Tốt...tốt lắm! Có phải ý anh là chúng ta nên làm như không quen biết, cho nên để tôi đợi." Treo lên danh Vũ tổng liền bắt cô đợi chờ, rất tốt, thảo nào hôm qua hùng hồn tuyên bố với cô, sau hôm nay không có Yue nữa. ╭ (╰_╯)╮
Yue trợn mắt trân trối nhìn Nguyệt Thần, sau một lúc mới nghẹn ra một câu:"Không phải em nên ngạc nhiên vì anh là Vũ Khinh Dật sao?"
Nhàm chán liếc Yue, cô ngồi xuống sofa cầm quyển sách kinh tế nghiên cứu, không thèm để ý tới anh ta.
Tại sao cô không để ý tới anh a? ╭(╯^╰)╮
Lát sau Nguyệt Thần mới nhàn nhạt phun ra chữ như vàng:"Dẹp vẻ mặt ngu ngốc của anh đi. Anh có phải hacker em quen không vậy?"
Nghe cô nói Yue dần hiểu ra vấn đề, chỉ là cảm xúc đã tuột dốc không phanh:"Em dám đào góc tường nhà anh....a, không phải. Em dám tập kích tường rào nhà anh!! Có phải hay không vậy!" Anh rõ ràng đã lập tầng bảo mật tường lửa bảo vệ thông tin của mình, cô thế nhưng vô thanh vô thức đào góc tường nhà anh. Khụ, nhầm, dù sao thì....Nguyệt Thần, em thật đáng ghét!
Cô dùng ánh mắt nhìn người ngu nhìn Yue, nhếch mày:"Ai bảo, anh giữ góc tường không tốt, để tôi đào chỗ hở."
Nguyệt Thần, em thật đáng hận.
Vũ Khinh Dật buồn phiền ngồi xuống cạnh cô, mấp môi thì thầm:"Không cho phép đào tường nhà anh..." Nếu phát hiện ra sự thật, em có hận anh không?
Cô bĩu môi xoay người:"Đồ dở hơi."
Vũ Khinh Dật chống tay phải, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt xa xăm đến sâu thẳm bất định:"Nguyệt, tránh xa Vsei. Đừng liên lạc với cô ta nữa."
Không phải lần đầu thấy anh nói chuyện này, nhưng vẻ mặt ngưng trọng tối tăm làm cô có cảm giác bất an, chỉ là cô có chút khó hiểu:"Yue, sao vậy?" Vsei có vấn đề gì sao?
"Đừng lại gần Vsei, cô ta không đơn giản đâu." Vũ Khinh Dật thở dài chỉ lắc đầu không muốn nói.
Tại sao không thể tới gần? Vsei chưa từng làm hại cô, nhưng chút cảnh giác vẫn phải có. Cô cho người điều tra Vsei. Tuy vậy, lý lịch Vsei vô cùng sạch sẽ, không hề có vấn đề.
Đến tột cùng, Vsei là người như thế nào mới khiến cho một người như Yue phải phòng bị? Trong mắt cô, Yue là một con người tuỳ tâm sở dục, cực phóng túng không quan tâm gì, tuy nhiên anh cũng giống như Tịnh Khiết, là một yêu nghiệt điển hình.
Nghi ngờ càng nhiều bức bách cô phải đi tìm đáp án. Bởi cô không chấp nhận được, tại thế giới này có bí mật với cô, khía cạnh nào đó bí mật cũng là nhân tố nguy hiểm.
Nguyệt Thần gật đầu buông quyển sách xuống hỏi:"Tại sao anh lại gọi em tới?"
Vũ Khinh Dật đơn giản giải thích:"Vũ Khinh Sơ có mưu đồ với em. Vì vậy trước khi hắn ta có cơ hội cướp mất em, anh phải giành về trước..."
"...Cho nên, anh lôi kéo tôi và Du Thanh Nhi tới đây." Khoé môi Nguyệt Thần không khỏi giật nhẹ. Cô hiểu Vũ Khinh Dật nói gì, nhưng cách dùng từ có hơi quá đáng, cái gì gọi là cướp và giành chứ. Vũ Khinh Sơ không phải em trai của anh ta sao?
Vũ Khinh Dật không cảm thấy có chỗ nào không ổn gật đầu.
"Em không muốn tham gia giới shobiz." Nguyệt Thần ngắn gọn từ chối. Vũ Khinh Dật cũng không khuyên, chỉ lơ đễnh nói:"Nếu không nâng cô ta lên, e rằng ba trăm cũng chỉ là ba trăm a."
Nguyệt Thần trầm mặc. Rõ ràng ngay từ đầu là anh có ý đồ sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, hiện tại còn lấy ra uy hiếp cô, hừ. Dù sao thì:"Em sẽ không đồng ý. Tạm biệt! Bàn chuyện với mỹ nữ vui vẻ nha." Nói xong, cô đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô, Vũ Khinh Dật khẽ thì thào:"Vũ...Khinh Y."
Vừa ra ngoài liền đụng phải Du Thanh Nhi ưu nhã cầm ly coffee uống, mặt Nguyệt Thần lập tức biến đổi, ủ rũ:"Thanh Nhi, em cố lên!"
Nghe vật, mắt Du Thanh Nhi liền sáng lên, thấy quản lí bên cạnh câu đắc ý 'cô rớt rồi chứ gì' liền nuốt vào bụng, buồn bã an ủi:"Sẽ ổn thôi chị. Không có Vũ thị thì còn công ti khác mà chị."
Nguyệt Thần nhướng mày gật đầu tao nhã bước đi. Du Thanh Nhi nói thật hay, dù sao thì cô cũng kí hợp đồng với Tư thị, không có đơn giản như Du Thanh Nhi chỉ thực tập dễ dàng kí kết hợp đồng khác.
Quản lí gõ cửa, đợi bên trong đáp 'Vào đi' mới làm tư thế mời Du Thanh Nhi vào.
.
Sau khi Nguyệt Thần rời khỏi toà nhà liền chạm mặt một người mà Vũ Khinh Dật dặn dò tránh xa - Vsei, khiến cô không khỏi cảm thán thế giới này thật quá nhỏ bé.
Trước kết luận của Khinh Dật, Vsei hoàn toàn bình thường, chỉ đơn giản mời mộc cô uống buổi trà chiều.
Tuy cô rất hiếu kì về con người Vsei, nhưng cô không muốn biết người ta nguy hiểm vẫn chui đầu vào rọ, vì vậy cô liền xua tay từ chối. Vsei cũng không miễn cưỡng gật đầu chào tạm biệt.
Nguyệt Thần hơi nhướng mày cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không tìm ra điểm không ổn. Chỉ là cô càng nhanh chân về nhà hơn, mỗi khi đơn phương rời khỏi công ti đều không có chuyện tốt lành. Cho nên dù hiện tại còn rất sớm, nhưng cô cũng không đi lung tung, chọn đường lớn đông người để về nhà.
Còn nhớ vài tuần trước vừa ra khỏi Tư thị, gặp mặt La Hoàng Tu, bị đánh bom bắt cóc đến Kiêu gia, sau lại bị bỏ thuốc....tệ nhất khi cô muốn tính sổ thì đã có người thay cô xử lí sạch sẽ làm cô nghẹn một hơi không có chỗ phát tức.
Hậu thuẫn nhiều quá không tốt, nhất là hậu thuẫn nóng tính, việc gì cũng mạnh mẽ tiêu diệt. (=.=)
"Nguyệt Thần! Mấy bữa cậu ở đâu vậy?" Thanh âm ẩn ẩn quen thuộc truyền vào tai, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không xác định hỏi:"Thân Mã Ni?"
Thân Mã Ni mỉm cười gật đầu vuốt tóc:"Thật lâu nhỉ? Tớ lạ quá sao?"
Nguyệt Thần cười cười:"Đúng vậy. Tớ nhận không ra, nhìn cậu trưởng thành không ít nha." Ngữ khí mang theo chút trêu chọc ái muội.
Thân Mã Ni phất tay đỏ mặt:"Đừng nói vậy. Uh, gần ngoại thành có tiệm bánh ngọt ngon lắm, cậu thấy sao?"
"Ừ, tới đó đi." Mắt Nguyệt Thần lấp lánh ý cười đáp ứng.
Cả hai đón xe bus ra ngoại thành, xe chỉ dừng lại trong nội thành nên hai người phải đi bộ một lúc mới tới.
Ấn tượng đầu tiên của Nguyệt Thần về tiệm bánh gato Nise, chính là ngọt ngào. Tiệm bánh gato Nise chỉ thuộc cỡ trung, không phải trang trí tràn ngập màu hồng ngọt ngào mà màu nền kem sữa cùng với hương vị thơm lừng toát ra từ lò bánh làm không gian rất đỗi ấm áp vị ngọt như dâng lên trong khoang miệng.
Ngồi xuống gọi phần bánh trà xanh sữa cùng trà match, Nguyệt Thần chống cằm ngắm chiếc nhẫn trên tay Thân Mã Ni. Trong khi đó, Thân Mã Ni cũng quan sát Nguyệt Thần từ trên xuống, sau đó nhịn không được cảm thán:"Cậu vẫn không thay đổi gì cả."
Cô khẽ cong môi:"Còn cậu thì thay đổi quá nhiều."
Thân Mã Ni giật mình mím môi nhìn Nguyệt Thần, cô chỉ cười:"Cậu kết hôn rồi. Thật sớm a."
Thân Mã Ni buồn bã:"Đúng vậy. Xin lỗi."
Cô hếch mày tươi tắn uống ngụm matcha:"Không sao, mình đợi ăn đầy tháng của con cậu."
Sắc mặt Thân Mã Ni càng thêm u sầu, cô nghẹn ngào:"Nguyệt Thần, mình xin lỗi. Thực xin lỗi."
Nét cười bên môi Nguyệt Thần càng đậm:"Bánh rất ngon, sao cậu không ăn?"
Cô chực khóc, nước mắt lã chã:"Cậu biết, ngay từ đầu đã biết rồi đúng không?"
Nguyệt Thần nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn cắn nuốt linh hồn của cô:"Tôi vẫn xem cậu là bạn, Mã Ni à. Nhưng từ giây phút cậu gọi Nguyệt Thần, tôi đã biết cậu phản bội tình bạn này." Cho tới nay, người biết cô là Nguyệt Thần không nhiều, Cổ Thiên Nguyệt mới là tên chính thức của cô, vậy mà vừa rồi Thân Mã Ni theo phản xạ có điều kiện gọi cô, Nguyệt Thần.
Xây dựng tình bạn rất khó, nhưng phá huỷ lại rất dễ dàng. Dễ dàng đến mức làm người ta lạnh lòng.
Không ngoài dự liệu, Nguyệt Thần choáng váng ngã xuống bàn, bất tỉnh.
Thân Mã Ni cắn răng lấy điện thoại ra gọi cho người đưa Nguyệt Thần đi. Mấy giây sau, từ cửa nhân viên Vsei bước ra choàng lên vai Thân Mã Ni, nghiêng đầu hôn cô nàng một cái. Tầm mắt dừng trên người Nguyệt Thần, càng thêm nóng rực như lửa.

"Anh trai..."
Đang nghe thuộc hạ báo cáo, anh chuyển mắt sang em gái đứng ngoài cửa, liền phất tay cho thuộc hạ lui ra, vỗ chỗ bên cạnh không tiếng động lệnh cho cô ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô loạng choạng đi tới ngã lên đùi hắn, rầu rĩ:"Anh à, rất chán đó."
"Rồi sao?" Anh liếc cô trầm giọng nói.
Cô mang vẻ mặt 'thì dẫn em đi chơi chứ sao' mong đợi nhìn anh. Anh xoa mi tâm cau mày:"Tiểu Đan, em tự đi chơi đi."
"Nhưng bạn bè em đều bận cả rồi. Không ai chơi với em cả. Yue đi làm, Hyroin đi tán gái, Nguyệt tỷ bị Vsei bắt đi. Aiii~~" Kỳ Đan lắc đầu than vãn.
Tôn Kỳ Dương đứng bật dậy, tâm rét lạnh:"Em nói sao?"
Kỳ Đan tiếp tục rầu rĩ:"Thì em xâm nhập hệ thống camera của thành phố, thấy chị Nguyệt ở ngoại thành với cô gái nào đó. Mấy phút sau, chị Nguyệt bị mang đi. Xa quá em cũng không biết có phải chị ấy không nữa."
"Ở đâu?"
"Tiệm bánh gato Nise, mới mở gần đây." Thấy sắc mặt anh trai âm trầm lạnh giá, Kỳ Đan co ro không dám chậm trễ nói rõ từng chi tiết.
Tôn Kỳ Dương cầm áo khoác lên vai đi ra, mấy giây sau chiếc xe lăn bánh di chuyển tới chấm đỏ trên màn hình.
Có một chuyện có lẻ Nguyệt Thần cũng không biết, Tôn Kỳ Dương gắn GPS lên người cô.
Thời gian chậm rãi trôi qua...Chiếc dừng lại cùng vị trí với chấm đỏ, Tôn Kỳ Dương ngẩng đầu nhìn dinh thự trước mặt, giọng lạnh lẽo đến cực điểm:"Kêu lão già U Hàng dạy bảo con gái cho tốt. Dám chạm đến người phụ nữ của tôi, hừ!"
Tôn Kỳ Dương nhấc chân ngang nhiên đi vào dinh thự, thuộc hạ rẽ sang lối khác.
Nắm đầu một người hầu dọc đường, Tôn Kỳ Dương ném người trên tay xuống, theo lời chỉ dẫn của người hầu đến trước hoa bách hợp nở rộ trên cánh cửa gỗ, được chạm khắc khá tinh tế, hương gỗ len lỏi vào mũi rất dễ chịu.
Loại gỗ quý hiếm, không những thơm nhạt mà còn rất rắn chắc.
Tuy nhiên cánh cửa kiên cố trước mặt lại không chịu nổi một cước cửa Tôn Kỳ Dương.
Khung cảnh bên trong hiện ra trong mắt Tôn Kỳ Dương. Thiếu nữ nằm trên giường đang bị một cô gái cởi áo ra...
Thiếu nữ không xa lạ gì, chính là Nguyệt Thần.
Cô gái bị tiếng động ảnh hưởng, căm tức nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện:"Cút ra ngoài. Anh đang làm phiền tôi đó."
Ngược lại Tôn Kỳ Dương chỉ hừ lạnh:"Thật chẳng có giáo dục gì cả." Ngu ngốc!
Hắn đi vào dùng áo bao trùm phần trên trần trụi của cô, thản nhiên bế cô ra ngoài.
Vsei cắn răng rút súng gỡ chốt. Thật quá đáng! Cô chờ lâu như vậy mới ra tay, cư nhiên bị người cướp mất!!
Cô toan bóp còi lại bị cha mình lao tới đánh bạt tay, theo quán tính cô ngã xuống đất, trong đầu hoang mang không tin.
"Cha...cha đánh con? Cha dám đánh con?"
U Hàng đau lòng nhưng vẫn xuống tay rất nặng, lần nữa đánh ra cho Vsei choáng váng, ông nghiến răng:"Con đụng ai không đụng lại đi giành người của Tôn lão đại, còn không mau xin lỗi.."
Vsei cắn răng uất ức:"Con...không sai."
Tôn Kỳ Dương hất càm ôm Nguyệt Thần đi, thuộc hạ không nói hai lời liền theo lệnh đánh ngất Vsei mang đi.
U Hàng khan giọng khóc lóc cầu xin:"Cầu ngài...van xin ngài tha..cho nó...tôi chỉ có nó là con gái..." Nhưng chung quy, đáp lại ông ta chỉ là làn khói bụi mù mịt.
.
Nhìn Nguyệt Thần an tĩnh trên giường, nghe thuộc hạ báo lại đã bắt được đồng phạm, hắn cũng không giữ lại cho người rời đi.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hắn và Nguyệt Thần.
Đôi mắt xám khói loé lên tia u ám, hắn thì thầm bên tai cô:"Hết lần này tới lần khác...ngay cả đàn bà cũng chạm tới em được. Sao tôi lại không thể?"
Khoé môi nhếch lên tạo nên đường cong nhợt nhạt, tay vung lên.
Roẹt.

(Haha...chương tới..thịt và thịt!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.