Vừa bước vào hình ảnh hai người như tranh vẽ đập vào mặt làm Kiêu Chi Hàn bỗng thấy chói mắt vô cùng.
Người đàn ông tựa bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ từng nét đều tinh tế rắn rỏi khoẻ khắn, lại có chút âm nhu của nữ nhân làm người ta bị mê hoặc. Cô gái kia dựa vào vai người đàn ông, khoé môi lúc nào cũng nhếch lên dịu dàng đẹp đẽ, mi mắt chớp động vui vẻ, hơi nhìn ra ngoài cửa sổ nét ngài mềm mại ưu tư rung động.
Quả thật đẹp đến chói mắt, làm hắn chỉ muốn xé nát, phá hoại khung cảnh thơ mộng này.
"Hàn, tiền bối không sao chứ? Còn có, Mã Ni ổn chứ!?" Nguyệt Thần lo lắng hỏi. Dĩ nhiên vế trước chỉ hỏi cho có lệ, dù sao hắn cũng vì cô mà bị thương.
"Rất tốt. Mai có thể xuất viện rồi." Kiêu Chi Hàn ôn nhuận trả lời, thanh âm làm người ta yên tâm phần nào.
"Cảm ơn tiền bối. Phiền anh chăm sóc cô ấy giúp tôi." Nguyệt Thần mỉm cười nói.
"Được." Kiêu Chi Hàn gật đầu đáp ứng. Cô cười rộ lên, nói tiếp giọng điệu hăm he ẩn chứa đe doạ:"Không được để cô ấy bị thương, nếu không....tôi cắt!" Tay phối hợp biểu tượng, giơ hai ngón làm động tác cắt.
Chi Hàn ngẩn người. Phải biết Cổ Nguyệt Thần ở trường còn nổi danh lạnh lùng cao ngạo đâu, hôm nay thấy cô cười đã vậy rất tươi vui nhiều nữa.
Tuy biết độc tố trong não của Nguyệt Thần đã lấy ra, nhưng Kiêu Chi Hàn không biết rằng một phần do độc tố nên Nguyệt Thần không thể tuỳ tiện thể hiện cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-khong-tu-tao-nghiet-khong-the-song/868541/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.