Trong đêm tối hơn mười mấy chiếc xe vụt đi với ánh đèn sáng chói cả khu vực, đồng loạt rẽ vào đoạn đường vắng đang thi công gần núi. Người đàn ông cao gầy dẫn đầu hướng về phía chiếc xe bị đụng đến méo mó không ra hình dạng, bên trong nhờ đèn xe yếu ớt đủ để thấy tình hình tệ ra sao. Hai cô gái và một người thanh, cô gái tóc đen đầu hơi dựa vào khung cửa sớm vỡ nát kính, có một số mảnh vỡ đâm vào má cô máu chảy không ngừng, tay để ngoài cửa sổ cũng bị xay xát vài chỗ. Người thanh niên kia may mắn hơn hai cô gái, đơn giản chỉ dập vào vôlăng bất quá bị máu tích tụ não thôi, cô gái còn lại thì tàm tạm chỉ chấn thương nhẹ. Người đàn ông nhíu mày lại gần hiện trường, cầm tay cô gái ngồi bên cửa xe lên ngửi trong mắt loé lên tia vui mừng thì thào:"Là hương sữa." Thuộc hạ sau khi săm soi chung quanh, cúi người cung kính nói ra kết quả quan sát nãy giờ:"Lão Nhị, có lẽ người chủ mưu biết tín hiệu khẩn cấp của chúng ta nên đã nhanh chóng rời đi mà chẳng nghĩ muốn thu dọn hiện trường. Này thế nhưng lại có lợi cho chúng ta. Chỉ sợ...người kia không đơn giản chút nào." Sở dĩ chẳng ai nghĩ rằng "Mặc" tiếng tăm lẫy lừng lại dùng tín hiệu khẩn cấp là trái dâu tây. Quả thực rất mất mặt, nhưng a biết làm sao...lão đại của bọn họ tự tay thiết kế, đành chịu thôi. Mà bí mật mất mặt này chỉ có mấy người bọn họ biết, rốt cục là ai đây!!??? Người đàn ông khẽ gật đầu, mở cửa xe hỏng hóc nhẹ nhàng bế cô gái lên, nâng niu ôm vào lòng, giọng nhàn nhạt hỏi thuộc hạ:"Bọn Lão Lục đã tới chưa?" "Sắp rồi ạ!" Hắn cúi đầu đáp. Tay không dấu vết hung hăng nhéo chính mình, cảm giác đau rõ rệt truyền tới, hắn mừng như điên cười. Haha...lão Nhị không có bị đánh tráo, thế một hồi lại mơ hồ, nhưng vì cái gì lão Nhị trở thành ôn nhu dịu dàng rồi. Vì sao lão Nhị lại trân trọng cô gái đó. Cô gái ấy là ai? Người đàn ông cúi đầu đánh giá ngũ quan cô gái, xinh đẹp như vậy...tựa như thiên sứ búp bê cần được bảo vệ trong nhà kính. Chính là hắn không thể tin được cô gái này....là lão Đại của "Mặc"! Cô nhưng là quá trẻ a. Lại cảm giác có gì không đúng, hắn cau mày kề sát tai lên ngực cô. Thình..thịch.. Nếu không phải có nhịp đập yếu ớt cùng hơi thở mong manh, hắn chỉ sợ bản thân đã cho rằng cô chết rồi. Nhưng, dù cô chết rồi hắn cũng sẽ xuống tận địa ngục lôi cô trở về! Hắn mới tìm được cô, sẽ không thừa nhận nổi cô biến mất mang theo tâm huyết của cô cùng tâm phục của hắn. "Thôi chết." Hắn đập trán tiếc hận, chạy vội đặt cô lên ghế sau. Nhấn ga vụt đi sau khi cố định vị trí nằm của cô. Trong lòng thống hận bản thân chậm chạp, rõ ràng trong não cô có khối u, sau vài lúc bị đụng qua tông lại không biết có ảnh hưởng nghiêm trọng gì hay không. "Triệu tập khoa Y tài, trực sẵn đợi lệnh." Chiếc xe phóng về phía trước không có trở ngại nào, đường chân trời hơi nhiễm phấn hồng, vạn sao càng lấp lánh rực rỡ hơn. Trước bệnh viện Isritance đã trực chờ sẵn, chiếc xe 4RS-T vừa dừng lại các bác sĩ y tá nhanh chóng đẩy cáng tới định dở cô gái, nào ngờ người đàn ông chặn lại rét lạnh nói:"Cách cô ấy. Tự tôi." "Vâng." Ai mà dám giành với ngài cơ chứ!! Quá đáng sợ! Người đàn ông tận tay ôm cô vào phòng cấp cứu, chu đáo hạ vị trí cho cô dễ nằm trong suốt quá trình. Khi ra ngoài hắn dằn mặt phủ đầu:"Cô ấy mà bị gì...các người sẽ trôn cùng!!" Cả đám bác sĩ nhận lấy một trận rét lạnh, mồ hôi vã ra vì căng thẳng. "Nhanh..lên! Kiểm tra cho bệnh nhân." Một nữ y tá thấy mọi người đờ người chần chừ liền đẩy đẩy, hét lớn. Cô cũng không muốn chết đâu, mấy cái người này còn lề mề đứng đây! "Đúng vậy..kiểm..tra." Một người khác run giọng gật đầu gấp gáp đi vào phòng cấp cứu, đa số cũng chạy theo sau. Hắn bước ra ngoài ngồi ghế chờ đợi, khuỷu tay đè trên bắp đùi, hai tay chấp thành hìmh thập giá. Thời gian nhỏ giọt, từng chút từng chút trôi qua. Bác sĩ mồ hôi đổ đầy đầu, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ:"Nhị thiếu, trong đầu bệnh nhân có độc tố thần kinh số 7 đang lan tràn nhanh, chất dịch ngăn chặn được thiết lập sẵn đã suy yếu. Mà lại nằm ở vị trí quan trọng của não bộ, chúng tôi không có khả năng rửa sạch. Sợ rằng...." "Bất chấp mọi giá, chỉ cần cô ấy sống. Nếu không tôi tru di cả họ nhà ông." Hắn gằn giọng, đôi mắt hằn lên tia máu sau một đêm không ngủ phủ đầy sát khí. Vị bác sĩ run lên, khóc không ra nước mắt. Đúng vậy, Nhị thiếu đây hoàn toàn có khả năng này. "Ông nói sao? Thiên Nguyệt cô ấy...." La Hoàng Tu hốt hoảng muốn chạy vào xem nhưng lại bị thuộc hạ vừa tới của Nhị thiếu cản lại. "Anh là ai? Có quan hệ gì với cô ấy?" Nhị thiếu trầm giọng chất vấn. Cô ấy, tên Thiên Nguyệt sao!? Quả là cái tên rất đẹp, trăng duy độc vào màn đêm trên bầu trời, Thiên Nguyệt là độc nhất vô nhị. "Tôi.." Hoàng Tu im lặng. Phải rồi, hắn lấy cái thân phận gì mà tới đây chứ. Người đứng cách bọn họ không xa, bước tới cất lời:"Tôi là bạn cô ấy, có thể hay không đi vào!?" "Không được." Lão Lục dứt khoát từ chối. Đã nhận định người trong kia là Lão Đại nhà hắn, ai mà biết hắn ta có phải bạn lão Đại hay không? Hay là muốn gây hại cho ngài ấy. Hắn điềm đạm trả lời:"Tôi là Yuu, là Mạc Tứ Ly đưa tôi tới." Lão Lục xoay sang nhìn đồng bọn, rồi nhìn Nhị thiếu trưng cầu ý kiến. Hắn hơi gật đầu, sờ càm nhìn bóng lưng người kia, mắt hiện lên tia nghiền ngẫm. Lão Tam nhịn không được nói với Yuu:"Phải cứu ngài ấy!" Yuu quay người lại mỉm cười, ôn hoà nói:"Đương nhiên, Thiên Nguyệt cũng là bạn tôi." Song đóng cửa lại cách ly bọn họ bên ngoài với sự đợi chờ mệt mỏi. Bên kia, hai người Thân Mã Ni cùng Kiêu Chi Hàn đã được cấp cứu kịp thời, hiện đang được nội soi kiểm tra não bộ cùng chụp X-quang. Một đêm này bận rộn, xem ra ai cũng không được yên ổn. - * - Những tia nắng đầu ngày hạ xuống bên cửa sổ, nhộn nhạo gió lung lay tấm màn che. Gần cửa sổ là chiếc giường với cô gái đang ngủ say, khuôn mặt an nhiên mà bình thản hiếm có sự ôn nhu nhẹ nhàng của thiếu nữ, trong lúc cô ngủ đều hiện lên hết thảy khiến cho người nhìn không khỏi tha thiết trân trọng. Đôi mi cánh quạt dày xoè rộng khẽ nhấp nháy, trong mắt hiện lên tia hoang mang. Cô ngồi bật dậy, đầu bị chấn động đau đớn, suy yếu tự ngồi xuống không dám vọng động. Cô nhìn qua cửa sổ trông lên bầu trời, mỉm cười, khẽ nói:"Bốn trăm năm ba." Cô vẫn còn sống a! Vậy là tốt rồi. Bên người chợt ấm áp, rơi vào vòng tay ai đó, hắn tựa càm lên vai cô nói khẽ:"Em đừng đi nữa có được hay không!?" Hắn rất sợ, sợ cô như thiên sứ bay mất. "Yuu à?" Nguyệt Thần ngước đầu tròn mắt nhìn hắn, nhỏ giọng gọi. Hắn khẽ cười cúi đầu cắn lên môi cô một cái. Có lẽ cô không biết chính mình giờ phút này có bao nhiêu đáng yêu đâu. *Bốp* Yuu không phòng bị một cú liền bị đánh văng, bọn Lão Lục chen chân vào chỗ hắn vừa đúng. Nhị thiếu trầm mặt, lạnh giọng nhắc nhở:"Cô ấy vừa mới tỉnh." Ý ngoài mặt chữ, thỉnh anh thu bản tính cầm thú lại. Yuu cười khan. Hắn thế nào lại quên mất còn bọn này chứ. "Cẩm Tiên Nguyên Phương? Cẩm Tiên Nguyên gia? Gia tộc y học." Hắn liếc nhìn Nhị thiếu, người này không tồi chưa gì đã tra ra thân thế của hắn. Nhị thiếu xuỳ một tiếng khinh thường. Trong một đêm mà thế lực của hắn không thể tra ra thân phận một người như hắn....phi, đúng là mắt chó thấp không thấy người cao mà. Hắn nghĩ mình tài giỏi lắm à!? Trong khi bên hắn toan mùi thuốc súng thì bên Cổ Nguyệt Thần lại tràn đầy vui vẻ. "Woa! Cô chính là lão Đại à?" Lão Lục ồ lên ngạc nhiên. "Sao cô trẻ vậy, còn rất xinh đẹp nữa a! Không biết lão Nhị có hay không nhận nhầm người." Lão Ngũ quan sát mơ hồ nói. "Chậc..chậc, thiên quả không công bằng nha! Cô chỉ đáng tuổi em gái tôi thôi thế nhưng lại là lão Đại của tôi a." Lão Tam nham nhỡ, bĩu môi ra vẻ uỷ khuất. "Hì, tôi chỉ làm lão Đại trên danh nghĩa thôi. Đích thực là Nhị thiếu mới đúng." Nguyệt Thần cười ấm áp. "Cô đừng khách khí nha. Có bản lĩnh thì ai cũng phục tùng, chúng tôi không có ý kiến." Lão Ngũ không cho là đúng nói. Câu này làm Nguyệt Thần đen mặt, mấy người nãy giờ không phải là đang phát biểu ý kiến với cô hay sao!!?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]