Cả khoảng trời rộng mênh mông, ai chứa chấp ta bây giờ.
Tia nắng sớm tràn vào căn phòng lớn, màu trắng dưới màu nắng nhẹ nhàng càng thêm ấm áp. Gió khẽ lung lay màn che, lùa vào phòng những nỗi bâng khuâng.
Nguyệt Thần trì độn nhìn trần nhà cao rộng, trung tâm có lộng đèn thuỷ tinh lung linh ánh lên tia sáng lấp lánh. Ngoài cửa sổ, chuông gió vì gió mà rung ring tạo ra âm thanh dễ nghe, vui tai.
Mất một lúc thu hồi tâm trí, cô chống tay ngồi dậy, hơi xoa trán, đầu ẩn ẩn đau. Nguyệt Thần cũng tự hiểu, sự việc phát sinh hôm qua đã làm độc tố khuếch tán. Tuy đã tiêm dung dịch khoanh vùng ngăn chặn độc tố trong não, nhưng căn bản không cản được gì đó vận động mạnh tác động tới dây thần kinh rung chuyển.
Hối hận!? Đối với hai từ này, cô chỉ biết thở dài. Nguyên tắc làm người của cô chính là đã làm thì tuyệt không hối hận, luyến tiếc gì đó. Cũng giống như việc cô bướng bỉnh bỏ đi, dù biết bản thân chẳng sống được bao lâu.
Hơn nữa, là do cô gián tiếp hại chết Thân Mã Ni, cho nên làm chút việc vì cô ấy thì có đáng gì đâu.
"Thần nhi, tỉnh?"
Nghe được kiểu xưng hô độc nhất này cùng thanh âm ôn nhu kia, Cổ Nguyệt Thần xoay người đứng dậy, đạm bạc cất lời:"Giáo sư."
Lam Hằng bất đắc dĩ lắc đầu:"Em có thể đừng xa lạ như vậy không? Chính tôi đã cứu em đó, em cũng nên chi kính mang ơn tôi chứ!"
Cổ Nguyệt Thần ngược lại cười lạnh:"Tôi cần thầy lo sao!" Dù thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-khong-tu-tao-nghiet-khong-the-song/868535/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.