Editor: Ngọc Thường Tại
Beta: Trân Tu Dung
Ngủ một giấc đến ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Linh Sương thừa dịp Đại Yến Đế xoay người mới xoa nhẹ eo nhỏ của mình, sau đó cầm lấy y bào từ tay An Đức Tử, làm bộ muốn giúp Đại Yến Đế mặc.
"Ái phi cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa, việc này để cho thái giám đến làm đi." Nhìn đôi mắt Diệp Linh Sương lộ ra một quầng thâm, Đại Yến Đế hơi nhíu mày, vội ngăn hành động của nàng lại. An Đức Tử ở bên cạnh bưng khay gỗ, khom người lấy ra y phục được gấp chỉnh tề, cẩn thận hầu hạ Đại Yến Đế thay quần áo.
Đợi mặc y quan [1] xong xuôi, Đại Yến Đế đi tới trước mặt Diệp Linh Sương, đưa tay xoa nhẹ mí mắt hơi sưng của nàng: "Là trẫm không đúng mực, làm cho ái phi mệt mỏi." Trong lời nói cũng lộ ra vài phần thương tiếc.
[1] Y quan: Áo mũ triều đình, chỉ người cao sang quyền quý.
Diệp Linh Sương cầm tay Hoàng đế, giả bộ vui vẻ trả lời: "Chuyện này không liên quan đến Hoàng Thượng, chỉ là thiếp sợ Hoàng Thượng lỡ giờ lâm triều, cho nên không dám ngủ quá sâu."
Nghe được lời này, đôi mắt Đại Yến Đế chợt hiện lên tia sáng, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh như ngọc của nàng, ôn nhu nói: "Sau này ái phi không cần quan tâm trẫm, cứ ngủ thoải mái là được."
"Vậy cũng không nên, ma ma dạy nghi lễ nói buổi sáng gọi Hoàng Thượng rời giường là chức trách của mỗi phi tần, sao thiếp chỉ vì nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xoay-nguoi-o-hau-cung/179323/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.