Edit: Nguyệt sung dung Beta: Ka Thái Hậu Hôm nay trong hậu cung, ai cũng biết là ngày giỗ của cố Hoa Hoàng hậu. Ngày này bầu không khí trong cả hậu cung đều nặng nề, ngay cả Quan Tiệp dư thường ngày là người ồn ào nhất cũng ít lời hẳn. Chúng phi tần ở Đan Nguyệt Cung của Kỳ Quý phi hoặc Lưu Vân Cung của Hiền phi tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, cũng liền đi về. Bây giờ Diệp Linh Sương thân là tứ phẩm Hinh Tần, dĩ nhiên cũng có kiệu mềm của riêng mình. Dáng người hai tiểu Thái giám khiêng kiệu rất rắn chắc, Diệp Linh Sương ngồi ở trên kiệu thực thoải mái, đung đưa lắc lư lại có cảm giác tự tại hơn. Cách một khoảng kiệu mềm, Vân Kiều nhanh chân đi theo."Nhìn Hinh Tần muội muội xem ra rất thích ý nhỉ". Một âm thanh bén nhọn truyền đến từ gần đó, Diệp Linh Sương quay đầu nhìn lại, Quan Tiệp dư cũng ngồi kiệu mềm, đang mở miệng nói. "Tỷ tỷ cũng không tệ".Diệp Linh Sương cười nhạt, đúng là một dạng vừa thích ý lại mang theo lười nhác. Nhìn thấy dáng vẻ nàng không khiêm tốn chút nào, Quan Tiệp dư hừ lạnh một tiếng. Cả tháng nay Hoàng Thượng chỉ mới đến điện nàng một lần, không nghĩ tới mới chớp mắt đã tới cuối tháng rồi, Hinh Tần lại vẫn được Hoàng Thượng sủng hạnh một lần, cục tức kia nàng làm sao nuốt trôi được. Lúc đầu tiện nhân Uyển Quý tần được sủng ái, trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ, tốt xấu gì cũng là đại nha hoàn bên cạnh Hoa Hoàng hậu, đối với sở thích của Hoàng Thượng cũng biết rất nhiều. Đúng là Hinh Tần trước mắt này có tư sắc không tệ, nhưng cũng không có cái gì khác nổi trội. Không hiểu nàng ta làm sao câu dẫn được Hoàng Thượng! Nghe tiếng hừ lạnh của Quan Tiệp dư, Thái giám nâng kiệu dường như hiểu ý, tăng tốc nâng kiệu Quan Tiệp dư vượt qua kiệu mềm của Hinh Tần. Nha hoàn bên cạnh cũng từng bước rập khuôn theo sát một bên kiệu mềm. Diệp Linh Sương nhìn người cùng kiệu từ từ đi xa, khóe miệng mỉm cười. Quan Tiệp dư! Ngươi cứ càn rỡ thêm vài ngày nữa đi, cũng sẽ tới lúc ngươi chịu khổ thôi. Trung cung là cung đầu tiền, nằm ở ngay phía trước Đông Tây lục cung, thể hiện tư thế bách điểu triều phượng, mẫu nghi thiên hạ. Nhưng hôm nay, mỗi khi đi từ Tây cung qua Đông cung hoặc từ Đông cung đi qua Tây cung, chúng phi tần không nhịn được mà đi đường vòng, chọn đi đường nhỏ của hai cung Đông Tây lục cung. Diệp Linh Sương vốn không có ý đi vòng nhưng lại không muốn làm người ngoại lệ. Từ Lưu Vân Cung của Hiền phi đi ra, tiểu Thái giám nâng kiệu đi theo con đường nhỏ ở cung, sau đó vòng về Trường Lạc Cung ở Đông cung. Ngày hôm đó ngoài dự liệu, Đại Yến Đế đi đến Trung cung. Mọi người đều nói Hoàng Thượng hoài niệm Hoa Hoàng hậu, chỉ có Diệp Linh Sương cười lạnh trong lòng. Nếu hắn hoài niệm Hoa Hoàng hậu vậy sao ngày giỗ Hoa Hoàng hậu mới đi! Chẳng qua làm dáng cho người bên ngoài xem một chút thôi. Huống hồ vài ngày trước chuyện ma quỷ ồn ào ở Trung cung cũng chưa lắng xuống, có lẽ là hắn tự mình đi khảo chứng mà thôi. Lúc này ở trong Trung cung, các Thái giám quỳ một hàng dài, đứng đầu là Triệu lão Công công, một dáng vẻ bệnh tật đang cúi đầu, quy củ quỳ trên mặt đất. Đại Yến Đế cũng tìm ghế tử kim ở giữa ngồi xuống, Lý Phúc Thăng thì đứng bên cạnh hắn. "Triệu Công công, ngươi đúng là xử lí Trung cung không tệ". Đại Yến Đế cười như không cười nói. Triệu Công công trán chảy mồ hôi lạnh, nhanh chóng đáp: "Lúc trước Hoa Hoàng hậu chăm sóc cho nô tài rất nhiều, nô tài cũng chỉ tận lực góp một phần sức mà thôi. Hoa Hoàng hậu rất thích sạch sẽ nên nô tài không dám làm chậm trễ.". "Đúng là người trung thành". Đại Yến Đế khẽ cười một tiếng, bỗng con ngươi liếc một cái, nghiêm mặt hỏi: "Mấy ngày trước, Trẫm nghe nói Triệu Công công ngươi cùng vài nô tài phát hiện vết máu trên mặt đất, có chuyện này không?". Vừa nghe lời này, vốn dĩ gương mặt già nua của Triệu Công công đã trắng nay lại còn bị dọa trắng thêm mấy phần, liền nhanh chóng dập đầu "Hoàng thượng thứ tội, có.... có lẽ là nô tài không cẩn thận nhìn nhầm rồi". Ba tiểu Thái giám ở phía sau cũng dập đầu liên tục, cùng hô Hoàng Thượng thứ tội. Đại Yến Đế nắm giữ quyền sinh sát, nếu bọn họ không cẩn thận đắc tội Đại Yến đế thì đầu liền dọn nhà. Mặc dù Đại Yến đế là minh quân, cũng sẽ không dễ dàng giận chó đánh mèo người bên cạnh. Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, ai có thể nói trước được chuyện gì, mà đây còn là chuyện liên quan đến cố Hoa Hoàng hậu. Đại Yến Đế liếc xéo mấy người này một cái, lạnh nhạt hỏi: "Đều quỳ lên nghe trẫm hỏi". Mấy người vừa nghe lời này xong liền ngưng dập đầu, dựng thẳng thắt lưng, nhưng vẫn gắt gao cúi đầu, nội tâm kinh hoảng. "Đem tình hình ngày hôm đó nói cụ thể ra một lần". Giọng Đại Yến Đế không nghe rõ tâm tình. Mấy người nhìn nhau, một tiểu Thái giám giành lên tiếng trước: "Bẩm Hoàng Thượng! Khi đó mấy người nô tài đang quét dọn ở gian phòng, nha đầu Tiểu Linh bỗng dưng kêu một tiếng, mặt khủng hoảng chỉ xuống đất. Nô tài cùng vài người nữa đi theo phương hướng nàng ta chỉ, liền nhìn thấy có vết đỏ nhạt nhạt trên mặt đất. Triệu Công công cũng nhìn thấy, sau đó thì ngất đi. Mấy nô tài cũng thất kinh, liền lau chùi hết những dấu vết trên mặt đất, mãi cho đến khi sạch như lúc đầu mới thôi.". Đại Yến Đế nhàn nhạt liếc nhìn mấy người, hỏi:"Nói như vậy, căn bản là các ngươi không xác định được đó có phải là vết máu hay chỉ là vết đỏ thôi đúng không?". Mấy nô tài run rẩy gật đầu, một người trong đó nói:" Ngay đêm đó cũng quá mức hoảng loạn, chưa nhìn kĩ nhiều, mong Hoàng Thượng thứ tội". "Có từng nghe thấy mùi gì dị thường không? Còn có vết đỏ có dễ lau chùi không?". Đại Yến Đế trầm mặc một chút, lại hỏi. Một tiểu Thái giám dừng một chút, liền đáp: "Khi ấy cũng không chú ý, nhưng bây giờ nghĩ lại thì lúc nô tài lau vết đỏ đó, có nghe được mùi thơm nhàn nhạt. Hơn nữa khi nô tài dùng vải lau, vết đỏ này cũng không dễ lau, cũng chính vì điểm này mà nô tài mới cho rằng đó là vết máu." Hai mắt Đại Yến Đế lạnh lẽo, "Lý Phúc Thăng, ngươi nghĩ kĩ cho trẫm, thứ không dễ lau chùi lại có mùi thơm nhàn nhạt này có thể là gì?". Cả người Lý Phúc Thăng đổ mồ hôi lạnh, vật này trong thời gian ngắn làm sao có thể nghĩ ra, màu đỏ, không dễ lau chùi, còn có mùi thơm nhàn nhạt. Bỗng dưng Lý Phúc Thăng mở to mắt, lần trước ban thưởng màu thuốc vẽ tranh cho Hinh Tần, là hắn tự mình đưa đi, chu sa cũng không có mùi thơm thoang thoảng. Vốn dĩ thứ này là vô vị, thế nhưng các hoàng thương chuyên cung ứng các loại thuốc màu son phấn cho hoàng cung đã cân nhắc rằng: Những thứ đó đa số được các hậu phi sử dụng nên ở bên trong thường bỏ thêm ít hương liệu, vậy không phải chu sa này sẽ có mùi hương sao? "Hoàng Thượng". Lý Phúc Thăng đứng thẳng thân người, trả lời: "Nô tài nghĩ ra một vật giống như vậy, vật này chính là chu sa dùng để vẽ tranh". Lời này mới vừa nói ra, hai mắt Đại Yến Đế lại trầm xuống. Cả hậu cung phi tần thích vẽ tranh cũng không nhiều, lấy Đan Linh Cung của Tôn Dung hoa dẫn đầu, cũng chỉ có năm, sáu cái. Nếu để cho hắn phát hiện là nữ nhân nào cố ý làm ra chuyện này, nhất định sẽ phạt không nhẹ. "Hôm nay trẫm hỏi cái gì các người làm như không biết, đừng để người bên ngoài nhắc đến". Đại Yến Đế nhìn mấy người quỳ trên đất, lạnh lùng nói. Mấy người liền gật đầu, giọng run run nói: "Nô tài nhất định ngậm miệng kín như bưng". Đại Yến Đế khẽ cười một tiếng, mang theo vài phần lãnh ý "Hôm nay là ngày giỗ của Hoa Hoàng hậu, các ngươi ở Trung cung cúng tế một chút đi, miễn cho quỷ hồn kia thật sự tìm tới cửa". Nghe lời này, mấy thái giám không dám thở mạnh, chỉ gắt gao vùi đầu xuống. Mãi cho đến khi Đại Yến Đế cùng đại tổng quản Lý Phúc Thăng đi xa mới dám thở một hơi. Đối diện với Đại Yến Đế quả thật lúc nào cũng phải làm việc cẩn thận. Lý Phúc Thăng khom lưng đi theo phía sau Đại Yến Đế, không dám ngông cuồng suy đoán giờ khắc này trong lòng Đại Yến Đế đang suy nghĩ gì. "Đi tra một chút, xem mấy ngày trước cung phi nào đã sai người đi Nội Vụ phủ lấy chu sa?". Đại Yến Đế bỗng lên tiếng phân phó. "Nô tài đi ngay". Lý Phúc Thăng đáp một tiếng, liền bước nhanh đi. Bước chân Đại Yến Đế lại đi về hướng Đan Linh Cung.Không ngờ Đại Yến đế lại đến chỗ này, nha hoàn và thái giám của Đan Linh Cung cùng nhau quỳ hành lễ, "Nô tài/ Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế". Đại Yến Đế tùy ý ừ một tiếng, trực tiếp đi đến điện của Tôn Dung hoa. Vốn dĩ Tôn Dung hoa đang vẽ tranh, nhưng khi nghe bên ngoài điện truyền một tiếng Hoàng Thượng vạn tuế, đã mừng rỡ vô cùng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài thỉnh an. Nhưng còn chưa đi tới cửa liền thấy Đại Yến Đế đang đi vào. Tôn Dung hoa có tướng mạo đẹp như tranh vẽ, lại vẽ tranh tinh xảo, Đại Yến Đế thích nhất là tranh nàng vẽ. Nên mỗi khi Tôn Dung hoa rảnh rỗi liền chấp bút vẽ tranh sơn thủy ở trong điện. Mỗi lần Đại Yến Đế đến, đầu tiên là sẽ cùng nàng phẩm tranh một phen, xem ra rất thích ý. "Ái phi thật hăng hái". Đại Yến Đế quét mắt nhìn một hàng thuốc vẽ xanh đỏ kia, cười nhạt nói. "Bẩm Hoàng Thượng, trong lúc thiếp nhàn rỗi, liền vẽ tranh để giết thời gian." Tôn Dung hoa cười yếu ớt đáp. Đại Yến Đế đang muốn đi đến gần mấy bức tranh trên bàn, đột nhiên lại nhìn thấy có một khối vết đỏ trên mặt đất, hai mắt híp lại, thanh âm bỗng lạnh đi mấy phần: "Ái phi, trên mặt đất là chu sa không cẩn thận bị đổ sao?". Tôn Dung hoa nhìn thấy chỗ đó, chính là lần trước Hinh Tần sai người đưa tới hộp chu sa, nàng giận dữ đã đánh đổ trên mặt đất. Dĩ nhiên không muốn Hoàng Thượng biết mình nổi giận, liền thuận theo Đại Yến Đế nói: "Bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước lúc thiếp vẽ tranh, có nô tài không cẩn thận làm đổ chu sa, lau chùi không sạch liền để lại vết đỏ". Đại Yến Đế im lặng một chút, nhàn nhạt nói: "Tranh này vẽ rất đẹp, trẫm không tiếp tục quấy rầy ái phi vẽ tranh nữa". Trong lúc Tôn Dung hoa còn kinh ngạc, Đại Yến Đế đã quay người rời đi. Làm trong lòng nàng lo lắng khó bình tĩnh được, thực sự không biết tại sao Hoàng Thượng lại vội vàng đến rồi lại vội vàng đi. Tôn Dung hoa có được địa vị như bây giờ thì đầu óc cũng không phải là đơn giản. Lúc này liền kêu tiểu Thái giám bên cạnh đi thăm dò xem hôm nay bên cạnh Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì. Đại Yến Đế trầm mặt trở về Thương Loan Điện, Lý Phúc Thăng cũng đã tra được tin tức, cúi đầu nói: "Bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước Tôn Dung hoa phái người đi Nội Vụ phủ lấy rất nhiều chu sa. Trong cung cũng có các phi tần khác đi lấy một ít thuốc màu." Lúc trả lời như vậy, Lý Phúc Thăng cũng âm thầm thay Tôn Dung hoa lau mồ hôi. Không biết tại sao Tôn Dung hoa lại sai người đi lấy chu sa? Mà hai người cũng không biết, ngày đó Hinh Tần sai người đem tặng một hộp phấn đựng đầy chu sa, khiến Tôn Dung hoa mất mặt hoàn toàn. Vì muốn thể hiện địa vị sủng phi của mình nên mới phái người đi lấy nhiều chu sa về như vậy. Tôn Dung hoa muốn khiến Hinh Tần lo lắng, nữ nhân kia thật không sợ chết mà dám chọc giận nàng. Trong mắt Tôn Dung hoa việc này vốn không là gì, nhưng rơi vào mắt Đại Yến Đế, trăm miệng cũng không thể bào chữa cho chuyện ma quỷ sinh sự. Đại Yến Đế nhíu mày, ánh sáng lạnh trong mắt lộ ra, khóe miệng nhếch lên, "Lúc trước, có người nói Tôn Dung hoa có quan hệ rất tốt với Hoa Hoàng hậu, là bởi vì thấy Hoa Hoàng hậu đã hết hy vọng nên trong lòng đã sinh ra oán niệm.". Lý Phúc Thăng đứng một bên cúi thấp đầu, "Quả thật là có chuyện như vậy". Câu nói kế tiếp, Lý Phúc Thăng lại không dám nói ra. Sau khi Hoa Hoàng hậu gặp chuyện không may, Tôn Dung hoa đã bỏ đá xuống giếng không ít lần. Hình như còn nhảy vào nương nhờ dưới trướng của Hiền phi. Khẽ ngẩng đầu nhìn Đại Yến Đế, lại phát hiện ánh sáng lạnh trong mắt pha thêm sự tàn nhẫn, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]