Chương trước
Chương sau
Trình Diệu Vy không ngờ rằng cô em gái này của mình lại không chơi trò nữ nhân thánh mẫu thuần khiết nữa. Được. Dù sao thì trong cái nhà này cần có một người thánh nẫu như vậy. Cô không làm thì tôi làm. Tới đây. Xem ai sẽ là người diễn tròn vai thánh mẫu hơn.
"Bao nhiêu năm nay, tôi quả thực chưa từng coi cô là em ruột. Nhưng tôi cũng chưa từng làm ra chuyện gì quá quắt với cô. Đổi lại là cô, trước tiên câu dẫn vị hôn phu của tôi..."
"Chị lầm rồi." Trình Ngọc ngắt lời Trình Diệu Vy.
"Hôn ước đó vốn là của em và Vĩnh Dương, một phần cũng không can hệ gì với chị."
Càng nói, vẻ đắc ý trong mắt Trình Ngọc càng nồng đậm. Cô ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Ngày mà cô ta trở nên vượt trội hơn Trình Diệu Vy. Ngày mà cô ta có thể lấy đi tất cả những gì mà Trình DiệuVy quý trọng, lấy đi những gì mà Trình Diệu Vy vẫn luôn kiêu ngạo.
"Còn có. Ba, mẹ, chuyện ở công ty, hai người cũng không phải nên cần nhắc sao?"
Trình Ngọc nhìn ba mẹ Trình. Mẹ Trình im lặng rơi nước mắt, một câu cũng không nói được thế nhưng ba Trình thì hiểu Trình Ngọc đang nhắc tới cái gì. Ông nhíu mày.
"Con muốn thế nào?"
"Vị trí của Trình Diệu Vy ban đầu không phải là bởi vì chị ta là con gái của hai người nên mới có được sao? Hiện tại, sự thật chứng minh là không phải, hai người có phải nên cân nhắc lại không?" Trình Ngọc nhíu mày.
"Trình Ngọc, con đừng làm quyết tuyệt. Dù sao chị cũng là chị của con."
"Chính miệng chị ấy nói không muốn làm chị gái con, không phải ba quên rồi đấy chứ?" Trình Ngọc cười khẩy.
"Chị ta ở giữa buổi tiệc nhục nhã con, nhưng ba mẹ cũng không nói đỡ cho con một câu nào. Đó là cách hai người đối xử với con ruột của mình sao?"
"Con đừng nói như vậy, khi đó chúng ta chưa biết con là..."
"Vậy thì đó là bởi vì con không có quan hệ máu mủ với hai người, cho nên hai người không quan tâm đúng không, để con gái của mình làm gì với con cũng được đúng không. Hiện tại chị ta mới là con nuôi, con muốn hai người cũng đối xử với chị ta như vậy. Bao nhiêu năm qua con sống khổ sở như vậy vì cái gì chứ?"
"Trình Ngọc, nhà họ Trình chưa từng bạc đãi con."
"Về mặt vật chất, đúng là thế. Nhưng về mặt tinh thần, hai người còn nợ con nhiều lắm."
Ba Trình nghẹn họng, cuối cùng cũng chỉ có thể nói tiếp.
"Nhưng vị trí của công ty không thể nói đổi là đổi. Trình độ của con còn chưa đạt tới mức đó." Ba Trình siết chặt tay.
Ban đầu quả thực ông đặt Trình Diệu Vy vào vị trí phó giám đốc cũng hơi phân vân, còn sắp xếp cho cô rất nhiều trợ lý. Nhưng sau một tuần, mấy trợ lý đó đều không có việc làm, liền phải đi làm trợ lý cho người khác rồi. Trình Diệu Vy quả thực có khả năng đảm nhiệm công việc, hơn nữa thậm chí còn đủ khả năng ngồi vào vị trí giám đốc, khiến giám đốc nhân sự cảm thấy cực kì có nguy cơ. Cái vị trí kia không phải nói ngồi là có thể ngồi. Hơn nữa, hiện tại hội đồng quản trị cũng đã thấy được tài năng của Trình Diệu Vy, làm sao có thể đột nhiên để Trình Ngọc lên thay thế? Hiện tại cạnh tranh nhân sự vô cùng khốc liệt, mọi vị trí liên quan tới ban quản lý phòng nhân sự, từ cấp trung tới cấp cao đều được đưa lên cho hội đồng xét duyệt.
Trình Ngọc hoàn toàn không dám tin vào lời mà ba Trình nói. Trong ấn tượng của cô, Trình Diệu Vy vẫn là một tiểu thư không biết điều, quậy phá hống hách, không quan tâm tới cảm nhận của người khác. Đối với cô, Trình Diệu Vy của hiện tại so với Trình Diệu Vy của bốn năm trước hoàn toàn không khác gì nhau. Nhưng Trình Ngọc cũng không muốn buông tha cho Trình Diệu Vy dễ dàng như vậy. Thời gian này phải chịu đựng bao nhiêu, cô ta muốn Trình Diệu Vy cũng phải chịu đựng bấy nhiêu.
"Được. Nếu vậy thì đuổi chị ta ra khỏi nhà, không chu cấp tiền cho chị ta nữa. Như vậy hai người có thể làm được chứ? Dù sao thì nếu trước kia chị ta yêu cầu, hai người cũng hoàn toàn có thể làm vậy với con đấy." Trình Ngọc nhíu chặt mày.
Lúc này cô ta đã không còn bóng dáng của một nữ chính đơn thuần thiện lương, yếu đuối chờ người tới bảo vệ nữa. Nữ chính mà, sao có thể hoàn toàn là một quả hồng mềm để người ta tuỳ ý dẫm đạp được. Mà dù cho không phải là nữ chính, chỉ cần là một người có trí thông minh sao có thể im lặng cắn răng chịu đựng bị kẻ khác dẫm đạp lên như thế, nhất là khi hiện tại đã có cơ hội để phản công lại tốt như vậy.
"Trình Ngọc, vì sao con phải làm tới mức đỏ?" Ba Trình cũng không thể tin được con gái mình lại có thể nhẫn tâm như vậy.
"Nhờ chị ta, hiện tại Vĩnh Dương cũng đang phải sống cuộc sống khổ cực như vậy. Anh ấy không tìm được công việc, phải sống trong căn nhà thuê bốn triệu một tháng, ngay cả đồ ăn cũng đều là mua ở cửa hàng tiện lợi. Đây là báo ứng của chị ta." Trình Ngọc lạnh lùng nói.
Trình Diệu Vy trong lòng cho cô ta một ngón cái. Lúc này mới thấy được bóng dáng của nữ chính trên người cô ta. Trước kia đúng là một con thỏ chờ người khác bắt nạt mà.
"Được rồi. Ba, ba không cần phải cãi nhau với cô ta làm gì. Nếu cô ta muốn, con sẽ dọn ra ngoài ở." Trình Diệu Vy thở dài.
Mẹ Trình kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trình Diệu Vy.
"Ba mẹ khoá thẻ mà hai người cho chị ta đi." Trình Ngọc nói.
"Vĩnh Dương phải chịu khổ thế nào, tôi muốn cô cũng chịu khổ như vậy. Trước kia cô quá độc ác, hiện tại nên nếm một chút quả đắng mà tự mình tạo ra đi."
"Trình Ngọc!" Ba Trình cuối cùng cũng không nhìn được nữa, quát một tiếng.
Trình Ngọc không đáp chỉ là lạnh lùng liếc ông Trình một cái. Chỉ như vậy thôi cũng khiến cho ông Trình không phát ra được âm thanh nào nữa. Bao nhiêu năm nay là họ phụ đứa con gái này, khiến cho cô dù ở chính trong căn nhà của mình cũng chịu khổ. Vốn ông và bà Trình muốn dành thời gian bù đắp cho cô, thể nhưng trong nhất thời, cô lại biến thành một người mà họ không quen biết, lạnh lùng tới mức quá đáng sợ.
"Ngay hôm nay, cô phải dọn ra ngoài." Trình Ngọc cuối cùng cũng có thể lấy lại công đạo cho Sở Vĩnh Dương đương nhiên là gấp gáp.
Cô ta muốn nhìn xem, một tiểu thư đài các như Trình Diệu Vy được nuông chiều, được sống trong nhung lụa từ bé khi bị đuổi ra khỏi Trình gia thì sẽ thành cái dạng gì, sẽ sống như thế nào. Dù cô vẫn còn cái vị trí phó giám đốc thế nhưng một khi tin tức cô bị đuổi khỏi Trình gia bị đồn ra ngoài, những người kia nhất định sẽ quay lưng lại với Trình Diệu Vy.
Đây cũng coi như là cách mà cô giúp Sở Vĩnh Dương trả thù người phụ nữ này. Vì cô mà hắn phải trải qua bao nhiêu chuyện, hiện tại ngẩng mặt lên nhìn người ta cũng khó khăn, khắp nơi đều là những kẻ chờ đợi dìm hẳn xuống. Trình Ngọc muốn xem xem, Trình Diệu Vy có thể giữ được bộ mặt kiêu ngạo kia của cô ta tới khi nào. Muốn xem xem, khi nào Trình Diệu Vy sẽ quỳ xuống cầu xin được trở lại Trình gia.
Trình Diệu Vy cũng không phải là người thích nói nhiều. Cô đứng dậy về phòng. Vừa đóng cửa phòng lại, cô đã nở nụ cười vô cùng khả ái, sau đó đi tới két sắt lấy túi kim cương ra, lấy giấy tờ nhà đất và chìa khoá nhà ra, cười như người vớ được tiền. Cô mở tủ quần áo, lấy ra cái vali đã chuẩn bị sẵn, nhét giấy tờ nhà và túi kim cương của mình vào sau đó kéo ra khỏi nhà chính. Cô ngay cả xe cũng không đi, trực tiếp bắt taxi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.