Trình Ngọc siết chặt tay nghe hai người họ đối thoại. Bọn họ… là đang nhục nhã cô sao? Rốt cuộc là vì sao? Vì sao người nào người nấy đều như vậy? "Chị, chị thực sự ghét em tới vậy sao?" Trình Ngọc gằn từng chữ giống như tình cảm này sắp không còn cứu vẫn được nữa. "Giờ cô mới hiểu ra điều mà tôi nói từ ba ngày trước à?" Trình Diệu Vy chán nản hỏi lại. "Vì sao? Chị nói đi? Vì em là con nuôi sao? Em chỉ muốn làm em gái chị." Trình Ngọc chùi nước mắt, bờ vai gầy run rẩy nhìn trông vô cùng đáng thương. Trình Diệu Vy ôm đầu, mà những người khác trong phòng cũng muốn ôm đầu theo hoài nghi nhân sinh. Không hiểu đầu của cô ta bên trong chứa những gì nữa. Trình Diệu Vy thở ra một hơi thật dài, sau đó mỉm cười. "Bởi vì… Trình Ngọc cô lên giường với vị hôn phu của tôi cho nên tôi ghét cái cô. Được chưa?" Trình Diệu Vy gằn từng chữ, giống như sợ nói nhanh một chút thì Trình Ngọc sẽ quên đi cái sự thật ấy. "Nhưng chúng em yêu nhau thật lòng!" Trình Ngọc lập tức phản bác. Thật lòng mẹ cô! A quên mẹ cô cũng là mẹ tôi. Thật lòng cái đầu nhà người ấy. Chỉ cần là thật lòng thì cái gì cũng có thể được tha thứ hả? Đó là cái logic do thằng ngu nào nghĩ ra thế? Rốt cuộc là ai đã cho cô cái niềm tin là chỉ cần cô thật lòng thì dù cô làm cái gì cũng có thể có được tha thứ, sẽ không có ai phán xét cô vậy? Cô cầm con dao đi ra ngoài đường nói rằng “Xin lỗi tôi thật lòng muốn giết anh”, sau đó xiên người ta đi xem cái thật lòng đó của cô đổi lại là cái gì. Cô có thật lòng hay không người ta không quan tâm, cái người ta quan tâm chỉ là cô làm cái gì, và cái đó đúng hay sai, thế thôi. Cô muốn gì kệ cô. Ngủ với người sắp trở thành anh rể mình, đó là cái thật lòng của cô à? Cô có liêm sỉ không vậy? Nói ra thôi cũng đủ khiến người ta bội phục rồi, ở đó mà thật lòng. Trình Diệu Vy ở trong lòng đã chửi một hồi, nhưng ở ngoài mặt vẫn cười tươi. "Tôi cũng thật lòng ghét cô." Trình Diệu Vy nhẹ nhàng nói. Đây gọi là tức tới độ không phát tác ra ngoài nổi nữa. Thật bất lực mà. "Em cũng chỉ muốn làm em gái chị." Trình Ngọc cúi đâu. Lại quay về như cũ rồi. Trình Diệu Vy rút điện thoại ra muốn gọi điện khiếu nại nhưng đột nhiên lúc này từ bên ngoài kia Sở Vĩnh Dương lại đi vào. "Trình Diệu Vy! Cô rõ ràng lần trước trong tiệc sinh nhật cũng có màn này chỉ suốt ngày đi bắt nạt em gái cô." Thằng này làm trưởng phòng kế hoạch của công ty Sở gia thì đến làm cái gì ở phòng nhân sự của công ty Trình gia thế? Sang chơi à? Hay hết việc làm rồi? Hay là tới rủ Trình Ngọc đi hẹn hò? Sao vô lý thế? Sở Nhân Kiệt nhíu mày, dường như cũng đang hỏi câu hỏi tương tự. Để cho Sở Vĩnh Dương không làm loạn, y đã cau mày nói. "Mày tới đây làm gì?" "Chú, sao chú lại để cho cô ta bắt nạt Trình Ngọc như vậy?" Sở Vĩnh Dương trừng lớn mắt giống như đang đe doạ Sở Nhân Kiệt vậy. :Thì sao? Tao còn phải kiêm vệ sĩ cho nó nữa hả?" Sở Nhân Kiệt nhướng mày. Sao mới một tuần không gặp mà bệnh điên của tháng nhãi này lại nặng hơn rồi? Rốt cuộc là sai ở chỗ nào thế? "Chú rõ ràng là người hiểu đúng sai, vì sao lại để cho cô ta muốn làm gì thì làm?" Sở Nhân Kiệt chỉ thằng mặt Trình Diệu Vy. "Tại tao thích thế." Sở Nhân Kiệt quay đầu đi chỗ khác, mặt vẻ vênh váo khiến người ta muốn đấm vô cùng. Nhưng ngay sau đó y lại quay đầu qua. "Sao mày lại ở chỗ này? Làm cái gì ở đây?" "Không liên quan tới công việc. Chú không cần quản." Sở Vĩnh Dương nhíu mày. "Giờ đang là giờ làm việc mà thắng kia?" Sở Nhân Kiệt gằn giọng. Giờ làm việc lại không đi làm việc mà đi sang đây, hắn là muốn dẫn Trình Ngọc đi chim chuột. Tháng nhãi này quá láo toét. Hiển nhiên, Trình Diệu Vy cũng có suy nghĩ y chang. Cô cười khinh một cái, sau đó phất tay. "Đã tới rồi thì mang người của cậu đi đi. Dù sao cô ta ở đây cũng chẳng giúp được cái gì." "Cô nói cái gì? Cô tưởng mình giỏi lắm à?" Sở Vĩnh Dương nhíu mày. " Trình Diệu Vy, cô biết vị trí của mình đi." "Được. Khi nào mà anh nhận ra mình không phải là tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình thì tôi sẽ biết vị trí của mình. Giờ thì mời anh mang người của anh đi dùm, chúng tôi còn có kế hoạch phải thực hiện." Trình Diễu Vy đập đập tập tài liệu trong tay. "Đi." Sở Vĩnh Dương nắm tay Trình Ngọc, kéo cô ta rời khỏi văn phòng. Cả văn phòng nhìn cảnh này mà đều cạn lời. Trình Diệu Vy khá hài lòng khi hai kẻ phiền phức kia đã đi mất còn Sở Nhân Kiệt thì đang kiếm cái gì che mặt lại. Sau khi hai nguồn cơn rắc rối đã rời đi, Trình Diệu Vy lại bắt đầu phổ biến kế hoạch sắp tới. Thời gian phổ biến không dài, chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhưng khối lượng công việc cần làm lại cực kì nhiều. Đủ hiểu khả năng tóm tắt thông tin của cô kinh khủng cỡ nào. Chưa kể, mỗi người, mỗi nhóm đều hiểu được mình cần làm gì, mọi thứ được phân công cực kì rõ ràng. Chỉ cần như vậy thôi, dù chưa bắt tay vào làm, mọi người ai này trong đầu đều cũng bắt đầu có ý tưởng và cách làm, tinh thần cũng được nâng cao. Đó là hiệu quả của việc giao việc đúng cách. Sau khi mọi người đều đã hiểu hết, Trình Diệu Vy vô cùng hài lòng trở về văn phòng. Trên đường đi, cô lại đột nhiên bị một người túm được kéo vào trong góc khuất camera. Và theo bản năng Trình Diệu Vy định cho một đòn lên gối nhưng vì mùi hương quen thuộc ập vào mũi cô lại dừng động tác này lại. Không cần nhìn cô cũng biết lồng ngực đang ép sát vào người cô là của ai. "Sở gia, ngài rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy? Mong là ngài không có bệnh giống như cháu trai ngài nhé." Trình Diệu Vy nhíu mày. Bỏ ta ra để ta đi làm việc. Giữa thanh thiên bạch nhật, lôi nhau vào góc khuất như này còn ra thể thống gì nữa? "Khả năng của Trình tiểu thư thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt." Giọng nói trầm thấp của Sở Nhân Kiệt giống như gãi ngứa, chà vào lòng người ta, nghe thôi cũng thấy thoải mái. "Sở gia quá khen. Được ngài khen khiến cho tôi thật là cảm động quá." Trình Diệu Vy nhíu nhíu mày, hơi dịch người khỏi người Sở Nhân Kiệt. Nhưng cái góc này thực sự rất hẹp, dịch cũng không đi đâu được trừ khi thoát được khỏi tay của Sở Nhân Kiệt. "Haha. Ai bảo công ty Trình gia đâu đâu cũng có camera chứ khiến tôi muốn gặp riêng Trình tiểu thư cũng phải lén lút thế này." Sở Nhân Kiệt cười cười. Muốn khen thì có nhiều cách. Nhưng Sở gia lại chọn cách đặc biệt này, người không biết lại tưởng ngài đang khen khả năng khó nói nào của tôi không chừng. Trình Diệu Vy cười haha đầy khô khan. "Sao có thể chứ. Tôi cũng chỉ biết một khả năng kia của Trình tiểu thư thôi." Sở Nhân Kiệt cũng cười theo. (Đọc mà không hiểu lắm.) "Rốt cuộc anh muốn gì?" Trình Diệu Vy thở dài. Không cho ta mười tỷ mà lúc nào cũng đeo bám là thế nào? Chú cháu nhà này sao có sở thích dở hơi giống nhau thế nhỉ? Người thì lôi con gái nhà người ta vào chỗ khuất cam của khác sạn để xxx, một người thì lôi con gái nhà người ta vào chân cầu thang, dí sát vào rồi khen phương diện đó của người ta tốt. Lạ lùng nhỉ, khôi hài ghê á. "Trình tiểu thư, hình như tôi thích em." Sở Nhân Kiệt đột nhiên ghé vào tai Trình Diệu Vy nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]