Sáu giờ sáng đã tỉnh dậy rồi nhưng vẫn còn cố nằm thêm tí nữa. Ngoài vườn tiếng chim gì hót nghe thật vui. Tiết trời mùa thu mới dễ chịu làm sao, gió hiu hiu lùa qua cửa sổ, mơn man trên mặt… Ôi, cuộc sống nhiều khi nhẹ nhàng và thanh thản lạ lùng.  
Lày… Dậy đi dậy đi!  
Giật hết cả mình. Bao nhiêu lãng mạn biến mất tiêu chỉ trong 1/3 giây. Vợ mình hay có cái kiểu “Gõ cửa ngày mới” lạ lùng như thế. Hai năm sau ngày cưới, sáng nào cái giọng vùng chiêm trũng líu lô L cao N thấp ấy cũng gọi tôi dậy từ lúc 6 giờ 30 phút, ngày nào cũng gọi đúng giờ đấy - chính xác như đồng hồ Tây nhà Nghị Quế ý.  
Dậy đi, còn ít cơm nguội đêm qua đấy, anh rang thì bỏ ít dầu thôi, tháng vừa rồi tốn hơi nhiều tiền tiêu vặt đấy. Xong thì quấy cho con Hĩm nồi cháo. Nhớ đun nhỏ lửa nhé, kẻo lại trào hết ra.  
Tôi nói giọng giả vờ ngái ngủ “rồi, rồi”… Vợ gắt:  
- Rồi rồi cái gì mà rồi rồi. Nằm ườn ra đấy mà hô khẩu hiệu à. Còn chậu quần áo ngâm từ hôm kia nữa đấy, liệu mà giặt đi không thành dưa úng bây giờ. Dậ..y..y.yy..!  
Giật mình tập hai. Con chim gì ngoài vườn cũng bỗng nhiên câm bặt chẳng thấy hót nữa. Một ngày mới luôn khởi đầu như vậy. Bao giờ cũng bị kéo tụt từ trên mây xuống thẳng ao bèo không thương tiếc. Cuộc sống hôn nhân nhiều khi phũ hơn mình vẫn tưởng. Cái người đàn bà vừa gân cổ, nheo nhéo sai vặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xiz/2212937/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.