Phiếm
Cách chỗ làm vài trăm mét có cái quán cà phê quen. Chủ quán là đôi vợ chồng tuổi trung niên. Anh chồng chăm đọc sách, cứ vắng khách lại thấy anh đang đọc một cuốn gì đấy. Vợ anh bảo:
- Dừ mới rứa đó, chớ trước tê anh có đọc sách bao giờ mô!
Hóa ra anh đi Tây về, kinh doanh phá sản nên đâm ra ngộ sách. Mấy ông bị vợ bỏ hoặc phá sản ở chỗ mình chăm đọc sách lắm. Đọc sách một thời gian nhiều ông bỗng trở thành triết gia, nói gì cũng phương ngôn, danh ngôn, triết lý … đâu ra đấy, rất kinh.
Chiều nay nắng nóng, chỗ làm mái thấp lè tè rất bức bối nên mình tới quán cà phê kia ngồi tí cho mát, gọi là đổi gió. Gọi cà phê xong, ngước lên tường thấy khung tranh có chữ Nhẫn treo trịnh trọng ngay trên đầu, mình bắt đầu tư duy. Vì răng phải treo chữ Nhẫn chứ không phải chữ khác, ví dụ Tiền, Lộc hay Thọ? À, có thể chủ quán treo để tự khuyên răn mình luôn phải nhẫn nhịn, hoặc để khách nhìn vào đó mà kiềm chế đừng đánh nhau, hay quỵt nợ rồi đập phá đồ đạc trong quán? Đấy là mình tư duy thế, đang rảnh quá mà.
Nhấp ngụm cà phê, gõ cái cộc vào mặt bàn, mình sẵng giọng:
- Ông làm ăn kiểu chi thế này? Đã bảo pha đường, ông lại cho sữa vào là sao?
Chủ quán đang đọc “Các nền văn minh thế giới” vội bỏ xuống, chạy lại bảo:
- Ơ, nãy anh có dặn bỏ đường đâu, anh gọi cà phê nâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xiz/2212905/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.