Tôi và Tạ Ngôn nhìn chằm chằm vào số tầng đang tăng lên, nhất thời không ai nói gì.
Phan Ngọc không hề thấy ngại mà tiếp tục thân mật bắt chuyện.
Tôi lén gãi gãi lòng bàn tay Tạ Ngôn, anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, tôi ‘phì’ cười.
Tiếng cười của tôi làm Phan Ngọc khựng lại, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Lòng bàn tay Tạ Ngôn rất ấm, đầy sức mạnh.
"Cô Phan, bàn phím của bạn gái tôi đắt lắm, bị tôi quỳ hỏng cô ấy sẽ đau lòng. Cho nên chuyện quá khứ phiền cô đừng nhắc lại nữa."
Tôi nắm tay anh lắc lắc, nói nhỏ: "Em có bắt anh quỳ bàn phím bao giờ đâu."
Tạ Ngôn vỗ vỗ lưng tôi: "Đi thôi, chúng ta đến rồi."
"Cô Lệ Chi." Phan Ngọc hít sâu một hơi, gọi tôi lại khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy.
Tôi quay đầu lại, cô ta đang giữ nút mở cửa, đứng trong góc: "Tôi thích thầy Tạ, thật sự rất thích."
"Vậy thì sao?" Tôi mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tạ Ngôn: "Trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ, tôi quyết định tạm dừng hợp tác với quý công ty."
Sắc mặt Phan Ngọc thay đổi: "Cô Lệ Chi, cô không cần phải vì tôi thích—"
"Trong lòng tôi, công lý quan trọng hơn lợi ích." Tôi nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của Phan Ngọc: "Tôi từ chối cô, không phải vì cô nhòm ngó Tạ Ngôn, mà vì cô tự ý in và bán sách lậu. Cô có thể lợi dụng cả người mình thích để kiếm chác, thì làm sao có thể thật lòng đối đãi với đối tác được?"
"Cô không có bằng chứng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xem-mat-cua-le-chi/4819008/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.