Trên giường lớn, Tô Diệp ôm cánh tay Đỗ Hành, trong đầu buồn bực không biết đang nghĩ gì đây.
Đỗ Hành đã nhận thấy được cả một ngày nay cô cũng có chút mất hồn mất vía, nhưng mà anh không hỏi, anh đang chờ cô chủ động tự nói với mình.
Tô Diệp buông cánh tay ra, lật người nằm sấp trên ngực anh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào anh.
"Trước kia anh nói với em, nói có một mình em đã đủ cho anh chịu được, sao còn dám muốn có con trai gì nữa, anh nói thật lòng lqd sao?" Tô Diệp bắt đầu trên cao nhìn xuống ép hỏi.
Đỗ Hành gật đầu: "Tự nhiên là thật." Nuôi một mình cô, đều muốn nhức đầu hơn nuôi mười đứa bé.
Tô Diệp tựa gương mặt vào trên bộ ngực rộng rãi của anh, nhíu mày cười ngọt ngào: "Không phải anh đang dỗ em chứ? Chẳng lẽ về sau anh lại có con trai bên ngoài, liền không cần em nữa?"
Đỗ Hành cau mày: "Đầu nhỏ của em lại đang suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Tô Diệp gật gù hả hê trên người của anh đưa lqd chân ra: "Không nghĩ gì cả, em chỉ muốn nghe anh nói thôi!"
Đỗ Hành thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: "Hôm nay đây là thế nào?"
Tô Diệp ôm cổ anh, lắc lư trên người của anh: "Không sao cả, em muốn anh nói cho em nghe. . . . . ."
Đỗ Hành mỉm cười thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn nói: "Được, vậy anh nói."
Anh ngưng mắt nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-vuot-tuong-cua-vo-yeu/2718073/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.