"Có kỹ năng tranh cãi cũng là một cách phát triển tình cảm" – BY Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần đang muốn kể cho bạn tốt nghe cô gần như bị chuyện của Lý Tịch ép đến phát điên, thì Trác Linh luôn xuất quỷ nhập thần lại chủ động gọi điện thoại cho cô.
Cô còn chưa kịp nói cho bạn tốt Lý Tịch bị đàn ông lừa, còn mang thai đứa con của tên đàn ông kia, chợt nghe được Trác Linh nhỏ giọng nói một câu.
Nguyễn Thần sửng sốt một lúc lâu, lắp ba lắp bắp hỏi: "... Cậu vừa mới nói gì vậy, mình không nghe rõ."
Giọng nói của Trác Linh lạnh lùng, không có ý vui vẻ: "Mình có rồi."
"Có... có cái gì?" Nguyễn Thần nuốt nước bọt, cảm giác bản thân mình không còn bình tĩnh được nữa. Cô trợn tròn mắt, vô thức bóp chặt cái gối trong tay đến mức biến dạng.
"Chết tiệt, mình có thai rồi!" Giọng điệu của Trác Linh hung dữ, giống như hận không thể bóp chết cha của đứa nhỏ.
Nguyễn Thần hít một hơi thật sâu, trong đầu trống rỗng, một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vậy thì chúc mừng cậu, cha của đứa nhỏ đã biết chưa?"
"Hắn ta vẫn chưa biết, mà mình cũng không có ý định nói."
Ý của Trác Linh, Nguyễn Thần biết cô đã lâu nên hiểu rõ, vẻ mặt sửng sốt: "Cậu muốn giấu anh ta bỏ đi đứa nhỏ trong bụng sao?"
"Tất nhiên, tại sao tớ lại phải sinh con cho một người đàn ông mới gặp gỡ chưa đến một tháng?" Trong lòng Trác Linh buồn bực muốn chết, cô rõ ràng làm đủ mọi biện pháp an toàn, đến cuối cùng là sai ở chỗ nào, lại có thể xảy ra tai nạn chết người?
Nguyễn Thần nghe được cô đang thở gấp, nhỏ giọng nói: "Tốt xấu gì đứa nhỏ cũng là một nửa công lao của người đàn ông kia,dù thế nào cũng phải thông báo một tiếng chứ?"
"Hừ, hắn ta chắc cũng chỉ mong tớ bỏ đứa nhỏ." Trác Linh có vẻ như đang thở dài một hơi, những người thường xuyên ra ngoài chơi bời như cô, chắc chắn sẽ không thích có chồng con nhanh như vậy, phá hủy cuộc sống tự do tự tại bây giờ.
"Cậu còn chưa hỏi, sao có thể trả lời thay anh ta được?" Nguyễn Thần chỉ hy vọng người đàn ông kia là người có trách nhiệm, cũng có thể cho Trác Linh tin tưởng.
Trác Linh im lặng, thật lâu sau mới mở miệng: "Cũng được, vậy thì nghe lời cậu, mình đi hỏi một lần. Chẳng qua kết quả của việc này, cậu cũng đừng mong đợi nó có thể tốt đẹp."
Dập máy, Nguyễn Thần thở dài.
Không biết là muốn than thở bạn tốt bỗng nhiên được làm mẹ, hay là buồn bực vì bánh bao đều của nhà người khác, rõ ràng là cô rất chăm chỉ cố gắng, sao kết quả ngược lại là không có thu hoạch được bánh bao mà mình mong muốn?
Lúc đem tin Trác Linh mang thai nói cho Triệu Thiên Cảnh, sắc mặt anh có chút kỳ lạ: "Trác tiểu thư thật sự mang thai sao?"
Nguyễn Thần chán nản gục đầu: "Đương nhiên, chuyện này có thể làm sai à?"
Vẻ kinh ngạc trên mặt Triệu Thiên Cảnh làm thế nào cũng không che dấu được: "Anh tưởng là Trác tiểu thư không thích trẻ con, sẽ rất cẩn thận."
"Cậu ấy rất cẩn thận, tiếc là có một chút ngoài ý muốn." Nguyễn Thần buồn bực nhìn anh: "Mẹ em mang thai, ngay cả người luôn vô cùng chú ý an toàn như Trác Linh cũng dính đòn, chỉ có em không có tin tức gì."
Trước khi cưới hai người đã khám sức khỏe toàn diện, cơ thể tuyệt đối không có vấn đề gì, vậy là do tư thế sai, số lần chưa đủ, hay là còn nguyên nhân khác?
Nguyễn Thần quan sát Triệu Thiên Cảnh từ trên xuống dưới, Triệu tiên sinh bị cô nhìn đến mức da đầu tê dại, anh cũng biết bà xã nhà mình đố kỵ nhà người khác có bánh bao, không biết trong đầu lại đang suy nghĩ những phương pháp quái quỷ gì.
Nguyễn Thần nghĩ ngợi một lúc, có lẽ do gần đây Lý Tịch đến ở, tâm trạng không thoải mái, bánh bao mới không đến, cô hất tóc một cái, đem phiền muộn cũng quẳng đi.
Bắt đầu từ hôm nay, trong nhà không có Lý Tịch, cô nhất định phải làm ra được bánh bao nhỏ.
Trước tiên là chạy ào vào phòng tắm tắm hương liệu, làm cả người thơm ngào ngạt, lúc này Nguyễn Thần mới nhường Triệu Thiên Cảnh đi vào.
Chờ đến lúc Triệu Thiên Cảnh ra ngoài, nhìn thấy một cảnh khiến mạch máu người ta dâng trào.
Nguyễn Thần mặc váy ngủ màu hồng, ném áo choàng ngủ sang một bên. Nước trên người cũng chưa lau khô, còn ẩm ướt khiến váy ngủ mỏng manh dán lên làn da, dáng người đẹp lúc ẩn lúc hiện, so với cởi ra hết còn gợi cảm hơn nhiều.
Triệu Thiên Cảnh khó khăn nuốt nước bọt, lúc này người đàn ông nào cũng không chịu được kích thích, hơn nữa Nguyễn Thần còn nằm nghiêng, cổ áo chữ V xẻ sâu làm lộ ra cảnh đẹp nho nhỏ trước ngực.
Nhưng quan trọng nhất, nơi cô đang nằm là bàn ăn!
Triệu Thiên Cảnh không nghĩ bàn ăn bằng gỗ thô bình thường, Nguyễn Thần nằm lên lại có một cảm giác khác.
Nguyễn Thần nhìn thấy người nào đó hai mắt sáng lên, vươn tay vỗ bàn ăn dưới người mình, phát ra âm thanh trầm thấp, khẽ cắn môi dưới: "Bàn ăn này cũng không tệ, không bằng đêm nay thử ở chỗ này nhé?"
Triệu Thiên Cảnh đương nhiên sẵn lòng, ánh mắt nhìn theo chuyển động của cô, chỉ thiếu nước trực tiếp nhào đến.
Anh liếc nhìn bàn ăn, do dự hỏi: "Bàn ăn này hơi cứng, hay là chúng mình chuyển đến sofa nhé?"
Nguyễn Thần trừng mắt nhìn Triệu Thiên Cảnh chỉ hận rèn sắt không thành thép, cô biết người này thích nhất nói những câu sát phong cảnh. Hiếm khi cô lấy hết can đảm nằm trên bàn ăn mặc anh làm càn, thế mà người nào đó lại có thể không cảm kích.
Nguyễn Thần dùng cả tay chân mà ngồi dậy, tức giận lầm bầm: "Anh không thích thì quên đi, chúng mình về phòng ngủ riêng thôi."
Hai chữ "ngủ riêng" được nhấn rất mạnh, Triệu Thiên Cảnh biết cô giận, lập tức đè Nguyễn Thần nằm lại trên bàn ăn.
Nếu bà xã đại nhân đã hy sinh to lớn như vậy, anh sao có thể để cho cô thất vọng được?
Lúc Triệu Thiên Cảnh nhìn từ xa thấy Nguyễn Thần nằm trên bàn rất quyến rũ, đến gần sờ lên váy ngủ ẩm ướt, anh lại bắt đầu lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh.
Tuy rằng nhiệt độ bây giờ khá cao, thế nhưng quần áo ướt như vậy mặc lâu trên người khó tránh khỏi bị cảm mạo, anh không nói hai lời đem váy ngủ của Nguyễn Thần cởi ra ném lên cái ghế để bên cạnh.
Nguyễn Thần vẫn đang cười tủm tỉm nhìn anh, quả nhiên ở nơi này với tư thế câu người như vậy, người nào đó so với ngày thường còn nôn nóng hơn.
Chiều cao của bàn ăn vừa vặn, Triệu Thiên Cảnh vô cùng hài lòng, khẽ tách hai chân của cô ra rồi đè lên.
Nguyễn Thần theo thói quen dùng hai chân vòng lên hông anh, bị người bên trên ép tới mức thở hổn hển.
Nơi này đúng là đầy thú vị, thế nhưng cũng đầy khó chịu.
Chỉ cần Triệu Thiên Cảnh ở phía trước nhấn mạnh một cái, sau lưng cô liền đụng vào bàn ăn cứng ngắc, lại còn lạnh như đá, không cần nhìn cũng biết rất nhanh liền đỏ một mảng lớn.
Nguyễn Thần khẽ cắn môi chịu đựng, chính cô đề nghị trước, không có lý do gì ở thời khắc quan trọng như vậy bảo dừng lại, chẳng lẽ còn khiến Triệu Thiên Cảnh nhịn lại?
Cô khẽ kêu "ừ a..." một lúc lâu, nhưng không phải là là tiếng rên rỉ lúc động tình mà là tiếng kêu đau đớn do phía sau lưng đụng phải đau đớn.
Triệu Thiên Cảnh còn tưởng rằng Nguyễn Thần có cảm giác khác lạ, vô cùng tự giác tăng thêm sức lực.
Cố gắng được một lần, anh phát hiện Nguyễn Thần nước mắt lưng tròng nhìn mình, đau đến mức không nói thành lời.
Triệu Thiên Cảnh hoảng sợ, nhanh ôm lấy cô trở về phòng ngủ.
Vừa nhìn thấy sau lưng của Nguyễn Thần ửng đỏ, còn hơi bị tụ máu. Da của cô mẫn cảm, xem chừng đến sáng mai sẽ bầm đen lại.
Anh vừa hối hận không chống cự được Nguyễn Thần nằm trên bàn ăn quyến rũ mình mà dùng sức quá mạnh làm cô bị thương, vừa có phần không đành lòng.
Nguyễn Thần sợ đau, nhịn một lúc lâu như thế, chắc là không muốn để cho mình mất hứng.
Cho dù hiểu rõ dụng tâm của cô, nhưng Triệu Thiên Cảnh lại không vui nổi.
Đây vốn là chuyện khiến cả hai người đều hạnh phúc, sao kết quả ngược lại là làm cho một bên đau muốn chết, không cảm giác được một chút xíu vui vẻ nào?
Tức giận thì tức giận, Triệu Thiên Cảnh vẫn nhanh chóng dùng dầu thuốc thay Nguyễn Thần xoa bóp máu tụ sau lưng, cô đau đến mức chảy cả nước mắt, liên tục hét lên "nhẹ một chút."
Thế nhưng không dùng lực, dầu thuốc sẽ không có tác dụng, trong lòng Triệu Thiên Cảnh cũng buồn bực, tay lại càng không khách khí.
Chờ bôi xong dầu thuốc, Nguyễn Thần đã nằm bẹp trên giường rên hừ hừ mà hai mắt cũng ươn ướt, đau đến mức thở hổn hển.
Triệu Thiên Cảnh nghiêm khắc vỗ mông nhỏ của cô một cái, tức giận nói: "Lúc nãy đau sao không nói, để cho bây giờ ở chỗ này bị nặng như vậy!"
Vẻ mặt Nguyễn Thần buồn thiu, tội nghiệp hấp háy mũi: "Mới đầu chỉ là hơi đau, em nghĩ chỉ nhanh thôi là xong, không nghĩ đến càng lúc càng thấy đau..."
Sắc mặt của người nào đó tức khắc đen thui như đít nồi, bà xã nhà mình nói vậy không phải là đang nghi ngờ mình rất kém sao?
Triệu phu nhân lập tức nhận ra mình nói sai, cười một tiếng lấy lòng Triệu Thiên Cảnh: "Tất nhiên là anh lợi hại nhất mà!"
Mặt của Triệu Thiên Cảnh đã tái mét lại: "Chẳng lẽ em còn có so sánh với người khác, biết được người nào lợi hại hơn à?"
Nguyễn Thần quay mặt đi, cô vậy mà lại nói sai, vươn tay nhéo nhéo mặt mình, ai bảo mày lên tiếng, ai bảo mày nói lung tung, ai bảo mày ăn mặc gợi cảm!
Trong lòng cô lặng lẽ tự mắng mình một trận, rồi mới quay đầu trở lại nhận sai: "Em đảm bảo, lần sau sẽ không như thế này nữa!"
"Lại còn có lần sau nữa à?" Triệu Thiên Cảnh lầm bầm hai tiếng, hung dữ trợn mắt nhìn cô.
Nguyễn Thần tủi thân, nhăn mặt không làm được gì.
Người nào đó lúc này thật sự nổi giận, mềm cứng đều không ăn, nên làm gì bây giờ?
Cô quay về phía sau nhìn lưng mình một cái, hình như không đau lắm, lẽ nào người bị thương như cô đây phải dùng đến mỹ nhân kế một lần?
Nguyễn Thần không muốn lãng phí một buổi tối tốt đẹp, nhất là hiện tại Lý Tịch không còn ở đây nữa.
Cô nằm trên đùi Triệu Thiên Cảnh, từ dưới nhìn lên tặng cho người nào đó một cái nhìn quyến rũ: "Ông xã, bây giờ còn sớm mà..."
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, mặt không đổi sắc: "Chín giờ rưỡi, ngủ đúng là hơi sớm, nếu không thì xem ti vi được không?"
Mặt Nguyễn Thần nhanh chóng nhăn lại thành cái bánh bao, thầm mắng người kia không biết phong tình, cô đã nói rõ như vậy rồi, lẽ nào Triệu tiên sinh thật sự là đầu gỗ không thể cùng mình thần giao cách cảm?
Cô ho khan hai tiếng, sắc mặt xấu hổ định bụng nói thẳng: "Sau lưng em cũng không đau lắm, hay là chúng mình... tiếp tục nhé?"
Bánh bao ơi bánh bao, Nguyễn Thần làm sao có thể buông tha được!
Triệu Thiên Cảnh biết sau lưng cô nhìn qua cũng không nghiêm trọng đến vậy, thế nhưng đối với sự cố chấp của Nguyễn Thần anh đã không còn gì để nói.
"Hẳn là còn đau, không thể nằm được."
Cô lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: "Em có thể nằm sấp, anh đến đây đi."
Để đạt được mục đích, Nguyễn Thần lại có thể bằng lòng chọn tư thế cô không thích nhất, khóe mắt Triệu Thiên Cảnh khẽ giật giật.
"Không phải là em ghét tư thế này không thể nhìn thấy mặt anh, cũng không thể ôm được anh sao?"
Nguyễn Thần nắm chặt tay, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Thỉnh thoảng làm một lần, em cũng không ngại mà."
"Nhưng mà anh ngại..." Triệu Thiên Cảnh đã quen mặt đối mặt với cô, bỗng nhiên không nhìn thấy mặt của Nguyễn Thần, anh cũng thấy khó chịu.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Nguyễn Thần đột nhiên đứng dậy, kéo Triệu Thiên Cảnh ngồi xuống bên giường, tự mình mở chân ra ngồi lên đùi anh.
Cô nghĩ mình vậy mà lại có thể nhớ được một tư thế như vậy, không khỏi đắc ý mỉm cười: "Như vậy không đụng tới phía sau lưng, lại còn có thể nhìn được mặt nhau nữa."
Triệu Thiên Cảnh nhìn một lúc, dứt khoát ngửa đầu nằm trên giường, lười nhác nói: "Tự em đến đi."
Nguyễn Thần lúc này mới nhận ra tư thế đang ngồi thật ra chỉ mang tính lý thuyết, trên thực tế ngồi dậy độ khó quá cao. Bây giờ anh nằm còn có thể, thế nhưng nếu như mình chuyển động, chắc chắn sẽ động đến chỗ bị thương ở sau lưng – đến lúc đó người đau là chính mình.
Lẽ nào đêm nay của bọn họ sẽ nhanh chóng kết thúc?
Cô cắn môi buồn rầu, tại sao chỉ muốn có một bánh bao nhỏ thôi mà lại khó khăn đến vậy...
"Thật ra còn một tư thế nữa, chỉ là có chút mệt thôi." Nằm trên giường, Triệu Thiên Cảnh nhìn vẻ mặt không cam lòng của Nguyễn Thần, nhìn không được mà mềm lòng, chậm chạp mở miệng.
Nguyễn Thần mở to mắt, ngay tức khắc hoạt bát trở lại: "Em không sợ mệt, vậy mình bắt đầu đi!"
Triệu Thiên Cảnh than thở, không còn cách nào kéo cô đứng ở bên tường: "Đến đây, cánh tay vịn lấy tường, đứng vững nhé."
Nguyễn Thần mơ màng hiểu rõ anh muốn làm gì, vô cùng phối hợp mở rộng hai chân đưa lưng về phía Triệu Thiên Cảnh đứng vững vàng, nhưng lại buồn bực lên tiếng: "Thế này vẫn không nhìn thấy mặt của anh..."
Triệu tiên sinh nghĩ một chút, đem cả người cô kéo về trước gương lớn trong phòng ngủ: "Ở chỗ này là được rồi chứ."
Nguyễn Thần chớp mắt mấy cái, người trong gương cũng chớp mắt, người phía sau cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô đỏ mặt, ấp úng lắc đầu: "Không được, ở chỗ này không được, thực sự rất..."
Rất kích thích!
Khoảng cách gần như vậy, Nguyễn Thần có thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt mình, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn được nhất thanh nhị sở.
Bắt đầu đối diện với nhau qua tấm gương, cô không phải là muốn nhìn trực tiếp mình và Triệu Thiên Cảnh làm việc sao?
Nguyễn Thần ra sức lắc đầu, cổ và bên tai đều ửng hồng.
Triệu Thiên Cảnh thấy cô kháng cự, thuận theo mà buông tay ra, trên mặt là vẻ không sao hết: "Vậy bây giờ chúng mình ngủ hay là xem ti vi nào?"
Nguyễn Thần nhìn tấm gương, lại nhìn anh, sắc mặt có phần bối rối.
Thế nhưng ai bảo cô không chú ý làm bị thương phía sau lưng, ngoại trừ tư thế này sao có thể tiếp tục đươc?
Cô im lặng một lúc để lòng mình tự suy nghĩ, rồi thấy chết không sợ nhắm mắt lại cố sức gật đầu: "Thật ra cũng không phải là không thể được... Chúng mình tiếp tục đi!"
Triệu Thiên Cảnh liếc nhìn Nguyễn Thần, thấy cô xấu hổ suýt đào lỗ mà chui xuống, cuối cùng lại có thể nhận lời.
Tâm trạng của anh bỗng có chút phức tạp, nhìn Nguyễn Thần thật sâu.
"Em thực sự bằng lòng?"
"Tất nhiên!" Nguyễn Thần vẫn nhắm chặt mắt, lông mi bởi vì căng thẳng mà run rẩy. Nếu như Triệu Thiên Cảnh hỏi một lần nữa, nói không chừng cô sẽ rút lui, chỉ có thể dựa vào một tiếng trống làm tăng thêm quyết tâm*.
(*: Câu này trong bản gốc là "Nhất cổ tác khí". Nguyên văn là: "Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống dũng khí không còn.)
"Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên một chút ——"
Dù Nguyễn Thần ngoài miệng nói dứt khoát nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt không dám mở ra nhìn người đứng phía sau.
Ai ngờ không chờ được hành động của Triệu Thiên Cảnh, ngược lại là một cái áo khoác ấm áp choàng lên vai cô, bị người ta bọc lấy ôm thật chặt vào trong lòng.
Nguyễn Thần khó hiểu xoay đầu qua, chỉ thấy anh chôn mặt trong hõm vai mình, không nhìn rõ vẻ mặt: "... Anh sao vậy?"
Triệu Thiên Cảnh hít một hơi thật sâu, chậm chạp ngẩng đầu lên: "Tuy rằng lúc xem mắt em đã nói cho anh biết, sau khi kết hôn muốn có con ngay lập tức. Nhưng mà bây giờ, anh nghĩ em chỉ muốn một người đàn ông thích hợp làm bố của đứa nhỏ, thay vì không phải anh thì không được."
Nghe xong lời của anh, Nguyễn Thần sững sờ nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc, cô chậm rãi cúi đầu: "Hóa ra anh nghĩ như vậy, những lời này của anh là thật lòng à?"
Cô biết một người chẳng thể nào bao dung mà không có lý do, không nghĩ đến vào lúc này Triệu Thiên Cảnh đem những lời ở sâu trong lòng nói ra miệng.
Nguyễn Thần có thể hiểu được anh, chỉ là chấp niệm của bản thân mình đối với con cái là quá sâu, rất dễ khiến Triệu Thiên Cảnh nghĩ rằng anh không quan trọng.
Nhưng Triệu Thiên Cảnh nói như vậy, lại cho rằng cô là người như thế nào?
Bản thân mình đói bụng ăn quàng như vậy sao, chỉ cần là đàn ông thì có thể?
Trong lòng Nguyễn Thần nặng trĩu, e rằng lúc này mình tức giận sẽ không biết lựa lời mà nói, nên cô mặc áo choàng ngủ trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
"Tối nay em ngủ ở phòng khách, hai chúng ta nên bình tĩnh lại một chút đi."
Cô không nhìn Triệu Thiên Cảnh, bước nhanh vào phòng khách đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa thở dài...
Bầu không khí vốn đang tốt lành, sao đột nhiên lại bế tắc thành như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]