"Tình cũ rực cháy trở lại, tro tàn lại cháy* chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích mà thôi" – BY Nguyễn Thần.
* sự việc đã lụn bại nay sống lại, ý chỉ việc xấu.
Nguyễn Thần mỉm cười dẫn các bạn nhỏ đến lớp học, ở hành lang văn phòng cô nhìn thấy cô giáo Lương đang lén lút muốn vào nhà vệ sinh.
Cô giáo Lương đỏ mặt, thấy trong nhà vệ sinh không có người khác, chậm chạp lấy một thứ gì đó trong túi áo ra ngoài.
Nguyễn Thần tò mò bước đến hỏi: "Cô giáo Lương, đây là que thử thai à?"
Cô từng nhìn thấy trong hiệu thuốc, nhìn cũng không khác biệt là bao.
Cô giáo Lương lắc đầu cười, nhỏ giọng nói cho cô nghe: "Đây là que thử thời gian rụng trứng, màu đậm nhất là vào ngày trứng rụng."
Nguyễn Thần vừa nghe thấy vậy, trong lòng đã nhộn nhạo.
Bình thường cô chỉ tính toán trên đầu ngón tay, chỉ sợ bỏ qua ngày rụng trứng, không ngờ bây giờ lại có thứ tiện dụng như vậy.
Nguyễn Thần chớp mắt mấy cái, giống như đã nhìn thấy bánh bao nhỏ đáng yêu đang vẫy tay với mình.
Cô hỏi chỗ mua, lại lặng lẽ hỏi cô giáo Lương mở ra xem thử, cô tránh vào một chỗ, một lúc sau ủ rũ bước ra.
Quả nhiên vẫn chưa đến lúc...
Tan tầm, Nguyễn Thần đến thẳng hiệu thuốc, mua một lúc mấy hộp – cô giáo Lương nói, vật này không thể tiết kiệm, mỗi ngày đều phải dùng lúc mười giờ sáng, sau khi màu sắc thay đổi, cách vài giờ lại kiểm tra lại một lần, không được lãng phí từng giây từng phút.
Cô đỏ mặt, lảng tránh người khác đi trả tiền, cất thứ đó vào trong túi xách, khóe miệng cong lên về nhà.
Có giấy thử trong tay, vừa khoa học lại vừa chính xác, muốn có bánh bao nhỏ chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Nguyễn Thần cảm thấy hài lòng, trong miệng lẩm nhẩm vài câu hát.
Còn chưa hết vui mừng, điện thoại di động đã đổ chuông.
Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, bất đắc dĩ chờ tiếng chuông vang lên đến năm sáu lần mới nghe máy.
Giọng nói yếu ớt của Lâm Hưởng từ bên kia truyền đến: "Anh đang ở bệnh viện, có thể nấu cho anh chút đồ ăn được không?"
Tuy trong lòng Nguyễn Thần có vướng mắc với anh ta, nhưng nghe nói người này đang nằm viện cô vẫn hơi nhíu mày: "Anh làm sao vậy?"
"Bị người khác đánh bị thương, nứt xương đùi, phải nằm trên giường một tháng, ở lại bệnh viện quan sát mười ngày." Lâm Hưởng nói qua loa, nhưng cô nghe xong lại thấy kinh ngạc.
Nguyễn Thần biết đêm đó Trác Linh đưa Lâm Hưởng đến quán bar, lúc sau lại nghe thấy tiếng tranh cãi và tiếng động rất lớn từ trong điện thoại, Lâm Hưởng bị thương chắc canh ta không thoát khỏi việc liên quan đến bạn tốt của cô.
Chỉ là cô không đoán được Lâm Hưởng lại bị thương nặng như vậy, vì bạn tốt mà cô có chút chột dạ.
Hỏi địa chỉ bệnh viện, Nguyễn Thần lấy điện thoại nhắn tin cho Triệu Thiên Cảnh biết, rồi cầm theo bình giữ nhiệt đi thăm người bệnh.
Lâm Hưởng ở trong phòng bệnh dành cho ba người, mặc trên người bộ đồ màu xanh dành cho bệnh nhân, sắc mặt có chút trắng bệch, mặt mũi hốc hác, lúc nhìn thấy Nguyễn Thần, hai mắt anh ta tỏa ra ánh sáng, làm người bệnh ở hai giường bên cạnh cười ồ lên.
"Y tá Bạch muốn thay cậu lấy cơm, cậu còn từ chối, hóa ra là chờ người yêu đưa cơm đến, đúng là mệnh tốt!"
Khóe mắt Nguyễn Thần khẽ co giật, cô không muốn giải thích với hai người xa lạ, im lặng nhìn Lâm Hưởng. Chân trái quấn băng vải, bên trên không dùng thanh nẹp, chắc là bị thương cũng không nặng, vì vậy cô mới yên tâm.
Cô mở bình giữ nhiệt, múc ra một bát cháo đặt ở bàn nhỏ trên giường bệnh: "Không quen ăn đồ ăn trong bệnh viện à?"
Cho dù Lâm Hưởng mặc âu phục Armani, còn có cả chiếc Land Rover màu đen kia, cuộc sống bây giờ của anh ta so với trước kia là khác nhau một trời một vực, chán ghét thứ đồ ăn không ngon ở căng tin bệnh viện cũng là bình thường.
Lâm Hưởng nghe được sự giễu cợt thản nhiên trong lời nói của Nguyễn Thần, chỉ mỉm cười: "Đồ ăn của bệnh viện không tệ, nhưng anh lại càng muốn cháo thịt nạc trứng muối tự tay em nấu hơn."
Nguyễn Thần mím môi, liếc nhìn bình giữ nhiệt. Bởi vì thuận tiện mà nấu cháo thịt nạc trứng muối, sớm biết thế này cô nên nấu cháo gan cùng đại tràng lợn mà Lâm Hưởng ghét nhất.
Lâm Hưởng cúi đầu ăn một miếng, lộ ra vẻ tưởng nhớ: "Mùi vị giống ngày trước như đúc, sau khi anh đi em cũng chưa từng nấu lại à?"
Nguyễn Thần híp mắt: "Thiên Cảnh không thích trứng muối, cũng không thích ăn cháo."
Đối diện với ánh mắt không vui của cô, Lâm Hưởng cười thật vui vẻ: "Em còn nhớ rõ anh thích ăn cháo thịt nạc trứng muối như vậy, còn mua cả nguyên liệu về nấu, làm phiền em phải để tâm như vậy."
Vẻ mặt Nguyễn Thần cứng lại, cô đã quên tài ăn nói của mình cho đến bây giờ chưa từng thắng được Lâm Hưởng, phô trương thanh thế ngoài miệng thì có lợi gì?
Nhưng cô không vui, cũng không muốn Lâm Hưởng được như ý.
"Trứng muối ở siêu thị giá rẻ, để một ít ở nhà còn lại đều đưa cho mẹ chồng. Tính ra cũng hơn hai tháng, bỏ đi không phải rất lãng phí sao."
Ý nói trứng muối này có vẻ sắp bị hỏng, vì tránh phải bỏ đi nên mới tiện tay nấu cháo cho anh ta ăn...
Khóe miệng Lâm Hưởng giật giật, cuối cùng vẫn im lặng ăn hếtcháo trong bình giữ nhiệt.
Nguyễn Thần thu dọn cẩn thận chuẩn bị đi, Lâm Hưởng khổ sở nhìn cô: "Không ngồi thêm một lúc sao? Ngoại trừ em ra, cũng không có người nào khác đến thăm anh."
Trác Linh và anh ta bất hòa, đến thăm bệnh mới là lạ. Có lẽ đến bệnh viện chỉ biết chế giễu, khiêu khích, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Lâm Hưởng ra nước ngoài mấy năm, bạn học ở đại học vốn cũng không quen thuộc, hiện giờ càng khó liên lạc.
Nguyễn Thần nhớ rõ mẹ của Lâm Hưởng cũng theo anh ta ra nước ngoài hồi đầu năm, sau đó tái giá, giờ hẳn là đang ở nước ngoài sống vui vẻ nên không kịp bay trở về chăm sóc anh ta.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cô có lòng tốt đến thăm Lâm Hưởng.
Nói cho cùng, ngay cả đồng nghiệp ở công ty cũng không thấy một người đến, khẳng định anh ta không được lòng người cho lắm.
Nhưng vậy thì sao, bây giờ cô và Lâm Hưởng không thân cũng chẳng quen, đến bệnh viện thăm anh ta cũng chỉ là vì tình cảm sư huynh muội cùng trường.
Còn những cái khác, trong mấy năm này đã sớm tan thành mây khói...
Lâm Hưởng bỗng nhiên cầm lấy bàn tay của Nguyễn Thần, đầu ngón tay chạm đến chiếc nhẫn lạnh lẽo nằm trên ngón áp út, trong lòng giống như bị vật cứng đâm vào đau nhói.
"Nếu anh trở về sớm hơn, em còn có thể gả cho Triệu tiên sinh không?"
"Tất nhiên," Nguyễn Thần rút tay về, không chút do dự đáp, "Anh ấy dịu dàng biết chăm sóc người khác, độ lượng lại biết bao dung, có khí phách lại có sự nghiệp của chính mình, người lớn trong nhà cũng quý mến em, là người thích hợp nhất để chọn làm chồng."
Hơn nữa, Triệu Thiên Cảnh so với Lâm Hưởng còn vĩ đại hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có một câu cuối cùng, cô cố gắng không nói ra.
Lâm Hưởng hừ lạnh: "Nếu không có một người bố có sự nghiệp thành công, có một người mẹ mở bệnh viện, Triệu tiên sinh có thể dễ dàng có thành tựu như bây giờ sao?"
Nếu đổi lại là chính bản thân mình, anh ta biết rằng anh ta sẽ làm rất tốt!
Nguyễn Thần nhìn anh ta, không mở miệng cãi lại, người này chỉ nhìn thấy thanh danh của cha mẹ Triệu Thiên Cảnh trước tiên, nhưng lại không nghĩ đến sau lưng Triệu Thiên Cảnh vì vậy mà đã cố gắng và gian khổ như thế nào.
Triệu Thiên Cảnh làm trong ngành IT, không có liên quan gì nghề nghiệp của Triệu Thanh và Ngô Vận, năm đó sau khi về nước, anh khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Sau khi kết hôn, anh không có ý định mở rộng việc kinh doanh của công ty, mà đem tất cả quan tâm đặt trên gia đình.
Nguyễn Thần không tận mắt nhìn thấy tình hình lúc Triệu Thiên Cảnh dốc sức phát triển sự nghiệp, nhưng cô đã từng nghe Ngô Vận nói, trong hai năm ngắn ngủi, anh sụt mất gần ba mươi cân, đủ để nhìn ra hai năm này gây dựng sự nghiệp vất vả như thế nào.
(*Cân = 1/2kg)
Nguyễn Thần không thích cách nói của Lâm Hưởng, giống như những thành công của Triệu Thiên Cảnh có được hôm nay tất cả đều nhờ vào quan hệ của cha mẹ, không liên quan đến những cố gắng của anh.
Trước kia Lâm Hưởng không phải không nuối tiếc về xuất thân của mình, ông Lâm vì bệnh tật mà qua đời sớm, chỉ có mình bà Lâm nuôi anh ta khôn lớn. Những năm gian khổ này tạo cho lòng tự trọng của Lâm Hưởng càng thêm mạnh mẽ và mẫn cảm hơn so với người bình thường.
Vốn chỉ có Nguyễn Thần hiểu anh ta, thương xót anh ta, tán thành anh ta, chiều theo ý anh ta.
Nhưng cô bây giờ không còn là cô gái mười tám tuổi ngây thơ, đã khôngcòn khờ khạo hồn nhiên như lúc trước, cũng không phải như trước đây nhìn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Nguyễn Thần chỉ biết là ai cũng không thể lựa chọn xuất thân của chính mình.
Sự bất bình của Lâm Hưởng, chẳng qua cũng chỉ là một loại oán hận, một loại đố kỵ, ngay cả lúc thất bại cũng dựa vào đấy để làm lý do thoái thác.
Nguyễn Thần im lặng, càng làm cho Lâm Hưởng cảm thấy xa lạ.
Thời đại học, cô gái kia lúc đầu lãnh đạm xa lánh anh ta, dần dần vượt qua ngăn cách, tính cách hướng ngoại cởi mở, quan tâm, cùng Lâm Hưởng chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Hai năm ở cạnh Nguyễn Thần, là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Lâm Hưởng.
Một khi đã thân thuộc, cô so với bất kỳ ai càng thêm thẳng thắn, càng thêm quan tâm.
Lâm Hưởng thích Nguyễn Thần cười, đôi môi hồng nhạt hơi cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Đôi mắt tỏa sáng long lanh, bên trong ngập tràn hình bóng của anh ta.
Cô khiến cho anh ta có được hạnh phúc trước đây chưa từng có, Lâm Hưởng cho rằng vẫn có thể tiếp tục nắm tay Nguyễn Thần như vậy, chỉ tiếc là sự thật so với tưởng tượng của anh ta còn tàn nhẫn hơn nhiều lần.
Hai người khác trong phòng bệnh cũng thức thời, được người nhà đỡ đi tản bộ trong sân của bệnh viện, để lại không gian cho hai người.
Lâm Hưởng cúi đầu, bỗng nhiên nói: "Anh biết, em vì giận anh nên mới kết hôn cùng Triệu tiên sinh."
Nguyễn Thần sửng sốt, mở miệng phản bác: "Anh..."
Lại không nghĩ đến Lâm Hưởng đột nhiên vươn một tay ôm lấy cô vào ngực, hai tay ôm chặt, làm cho Nguyễn Thần giãy không ra.
"Sau khi hoàn thành bảo vệ tốt nghiệp, anh đã gặp mặt bố mẹ em."
Nguyễn Thần cũng không dãy dụa nữa, im lặng tựa vào lồng ngực quen thuộc, trong lòng dần cảm thấy lạnh lẽo.
Cô biết bố mẹ mình là người như thế nào, đối với lời Lâm Hưởng nói cũng đoán được bảy tám phần.
Tên tiểu tử nghèo xuất thân từ gia đình đơn thân ngông cuồng dụ dỗ con gái của bọn họ, không cần nghĩ cũng biết hai người không nói ra được lời gì tốt đẹp.
Nguyễn Thần nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói cứng nhắc của mình: "Trước khi anh ra nước ngoài không nói cho em biết..."
Vì lòng tự trọng của mình, Lâm Hưởng từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, im lặng không nói một câu bỏ lại cô ra nước ngoài, hai năm hoàn toàn không liên lạc gì.
Nguyễn Thần có thể hiểu sự không cam lòng của Lâm Hưởng, sự oan ức anh ta, nỗi khổ sở của anh ta.
Thế nhưng người này chỉ quan tâm đến lòng tự trọng của anh ta trước hết chứ không phải là tình cảm của hai người.
Như thế hai năm bọn họ ở cạnh nhau, cô vì Lâm Hưởng mà lo lắng và đau lòng thì phải làm thế nào?
Nực cười là lúc Nguyễn Thần buông xuống đoạn tình cảm ngây thơ này, Lâm Hưởng vẫn như cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn đứng im một chỗ mà chờ anh ta.
Nguyễn Thần dùng sức đẩy anh ta ra, vẻ mặt lãnh đạm: "Nếu nghĩ vậy mà trong lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn thì em cũng sẽ không để ý."
Nhìn đồng hồ, thấy đã sáu giờ rưỡi. Cô chỉ nói đến thăm một người bạn, không nói cho Triệu Thiên Cảnh là ai, về muộn quá anh sẽ lo lắng.
Cầm bình giữ nhiệt lên, Nguyễn Thần còn nói: "Hôm nay em đến thăm anh, chỉ vì Trác Linh gián tiếp hại anh bị thương, ngày mai em sẽ không đến đây nữa, với hoàn cảnh của anh bây giờ, nhờ người giúp việc theo giờ làm là được."
Nói xong cô cũng không quay đầu lại nhìn mà bước đi.
Muốn nhặt lại tình cũ, đem cô thành cái gì, muốn gọi đến là đến muốn đuổi đi là đi sao?
Đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]