Chương trước
Chương sau
"Nhật ký từ mười một năm về trước."
"Nếu chỉ còn một ngày để sống, cậu sẽ làm gì?"
Tống Nguyên Huy từ khi còn nhỏ đã bị nhiễm những quyển tiểu thuyết, phim ảnh độc hại, trong đầu thường xuyên sẽ nghĩ đến một số vấn đề kỳ quái. Ví dụ như vào tháng 10 năm 2025, trong cuốn nhật ký xuất hiện câu hỏi kỳ quái nọ, thật ra mười mấy năm trước cậu cùng từng thấy qua rồi.
―― Chỉ là khi đó, "cái chết" đối với cậu mà nói là quá xa vời, ở trong lòng chỉ tồn tại một khái niệm mơ hồ.
Bởi vì Tống Nguyên Huy lớn lên giống hệt như búp bê Nga, xinh đẹp đáng yêu tính tình mềm mại, làm người ta yêu thích.Cho nên cậu cũng có một chút cơ hội đến hỏi vài người thân.
Mỗi người trả lời mỗi khác, điều này làm cho Tống Nguyên Huy có một chút cố chấp rất buồn.
Người thứ nhất chịu trả lời câu hỏi là bạn cùng bàn của Tống Nguyên Huy, ngồi cạnh nên khá tiện.
"Muốn làm gì á?" Một tai Hà Tử Lâm đeo tai nghe MP3, ở với Tống Nguyên Huy mãi mấy câu hỏi này cùng nghe mãi thành quen, nửa thật nửa giả mà trả lời, nó: "Chắc là chơi điện thoại hết ngày luôn, chứ không lẽ muốn dành cả ngày để học tập?"
Tống Nguyên Huy liếc mắt một cái, đối phương nói thêm: "Học, học nữa, học mãi.", ở trong lòng âm thầm chửi thầm, nói: "Tôi không có nói giỡn đâu."
"Tôi không muốn làm khổ mình cả ngày." Cậu ta tắt máy MP3 đi, tựa như đọc được suy nghĩ của cậu, thật nghiêm túc nói: "Chỉ cần học tập tốt thì sẽ thích học tập à? Tớ hy vọng cho đến tận lúc rời khỏi thế gian tớ sẽ không hoài luyến tiếc điều gì, chơi game khiến tớ rất vui."
Tống Nguyên Huy giải thích: "Nhưng mà sau đó cậu sẽ chết thôi, ngày cuối cùng thật sự có thể chơi vui vẻ vậy sao?"
Nghe vậy, cậu ta trầm mặc thật lâu.
"...Chết rồi sẽ không còn ở trên thế gian này nữa, phải làm sao mới được đây?" Cậu ta lắc đầu "Tớ không tưởng tượng nỗi."
Ở cái tuổi này, cái chết đơn giản chỉ là thất bại trong trò chơi khiến màn hình tối đen, nhưng trò chơi thì có thể chơi lại từ đầu, còn sinh mệnh thì chẳng thể hồi sinh trở lại. Trong trường học có không ít những khóa học giáo dục an toàn, quan niệm "Chúng ta chỉ sống một lần" đã sớm được cắm rễ trong lòng mỗi cá nhân. "Cái chết" ―― từ này đối với bọn họ chỉ là muôn vàn khiếp sợ.
Tuy là người trước giờ luôn tùy tiện, Hà Tử Lâm cũng không thấy thoải mái là bao: "Tớ nói, cậu sau này mà có nghĩ gì thì cũng nghĩ chuyện tích cực chút đi, mới sáng sớm nói chuyện chết chóc, xui lắm."
Tống Nguyên Huy "Ừm" một tiếng, đơ người đứng ngẩn ngơ, từ đầu đến cuối, cậu chỉ nghe lọt được một câu.
"Đã chết rồi thì đừng lưu lại luyến tiếc ở thế gian."
Một cái chết không hối tiếc?
Tống Nguyên Huy cũng chẳng rõ.
"Haiz, cậu cũng đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, đều là mấy chuyện cỏn con." Hà Tử Lâm bày ra bộ dáng lời nói chân thành, vỗ vỗ vai cậu, kéo tai nghe MP3 xuống "Đừng có mỗi lần mở miệng ra đều ngốc nghếch hỏi ba cái chuyện này nữa."
Đáng tiếc rằng cậu ta nói nhiều như vậy, đối phương chỉ để trong đầu được bảy giây.
Tống Nguyên Huy ngoại trừ đẹp ra, cũng chỉ có một đặc điểm là nói chuyện quá ngây thơ. Làm bạn cùng bạn của cậu, cậu ta luôn lo lắng Tống ngây thơ một ngày nào đó sẽ bị người xấu bắt cóc mà cậu lại tình nguyện đếm tiền giúp người ta, cho nên cậu đứng trước mặt Tống Nguyên Huy liền có cảm giác mình là người cha chăm sóc đứa con trai nhỏ.
Nhưng những lời này không thể nói ra, bằng không đứa nhỏ nhóc ngốc này sẽ làm bày ra vẻ đứng đắn nói: "Họ của ta khác nhau, cậu nghĩ sao mà đòi làm ba tớ vậy."
"Nhưng mà nếu không hỏi thì làm sao biết được người khác đang nghĩ gì?" Tống Nguyên Huy khó hiểu "Không phải hay nói, có cái gì không hiểu thì phải hỏi hả?"
Cũng có lý.
Tống Nguyên Huy thấy khóe miệng cậu ta giật giật vài cái: "...Cậu bị sao vậy?"
"Định khen cậu thông thái"
Khi ấy Tống Nguyên Huy học sớm một năm tiểu học, tuổi nhỏ hơn người khác một tuổi, cũng không có thành tích xuất sắc gì. Khi cậu ta đột ngột nói mấy cậu thành ngữ cậu cũng chẳng hiểu gì, chỉ nghĩ đối phương đang nói bâng quơ mấy câu hoa mỹ.
Hỏi tới hỏi lui vậu ta lâu như vậy, Tống Nguyên Huy vẫn chưa có câu trả lời.
Cậu và đối phương không giống nhau. Đối với sự sống cái chết, ít nhất Tống Nguyên Huy cũng thích nghi được.
Chẳng phải vốn dĩ, chuyện sống chết bình thường cũng đến và đi cùng thiên nhiên, đông qua xuấn đến, cùng là những cơn gió to thổi qua từng đợt. Khi một sinh mệnh mất đi cũng chỉ là vô số tế bào bị hủy diệt, là cái chết hoàn toàn bình thường. Nếu thật sự trên thế gian có tồn tại thứ gọi là bất tử, trên đời này sẽ chẳng còn "thuyết tiến hóa" nữa, sinh mệnh vĩnh viễn sẽ nguyên thủy mà hậu hậu và ngu ngốc ―― sinh sôi nảy nở vượt mức, hiện thực nơi loài người không thể chết đi dẫn dắt họ đến với hướng diệt vong.
Vậy nên trên thế giới này vốn chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là bất tử.
Tống Nguyên Huy suy nghĩ thuận theo logic, tìm ra được lời giải thích này cảm thấy mình vô cùng thông minh.
Vì để cho bạn cùng bàn thôi không lảm nhảm bên tai nữa, Tống Nguyên Huy thừa dịp nghỉ trưa cậu ta đang ngủ mà xoay người, nhẹ giọng nói chuyện với bàn sau: "Thầy Kiều ơi?"
"Có em đây ạ!"
Kiều Thiên Mộc đang lén đọc trộm tiểu thuyết, bị kêu bất thình lình như vậy làm cho cậu sợ chết khiếp... Dĩ nhiên, Tống Nguyên Huy cũng bị phản ứng của y dọa cho sợ.
Y nhìn xung quanh không thấy giáo viên đâu mới nhẹ thở ra: "...Ngoan ngoãn, chút được không, cậu làm tớ sợ chết khiếp."
"Chuyện là tớ muốn hỏi cậu một câu hỏi này..." Tống Nguyên Huy bày ra bộ dạng tủi thân.
Trực giác của Kiều Thiên Mộc nói cho y biết đây hẳn không phải là chuyện tốt, nhưng y vẫn trả lời: "Nói đi."
"Nếu cậu chỉ còn một ngày để sống, bắt đầu từ bây giờ đến trưa ngày mai, cậu sẽ làm gì?"
Kiều Thiên Mộc cảm thấy đang muốn làm khó y, nhưng y không có chứng cứ: "...Cậu nhất định phải dùng thái độ nghiêm túc thế này chọc tớ hay gì"?
Tống Nguyên Huy thật thà: "Chọc cậu tớ có được lợi lộc gì đâu."
Kiều Thiên Mộc cứng họng.
Tuy vậy y vẫn lấy kẹp sách đánh dấu lại trang, đóng quyển tiểu thuyết "Cha tôi trở về làm hotboy những năm tháng ấy" nhét vào ngăn kéo, tựa người vào bàn nghiêm túc nghĩ ngợi.
Tống Nguyên Huy khẽ nhìn qua cái bìa rực rỡ sắc màu của quyển tiểu thuyết kia rồi rùng mình một cái.
Kiều Thiên Mốc hỏi: "Đó giờ có lúc nào mà tớ không cắm mông ở trường đâu hả?"
"Không phải như vậy mà, cứ tưởng tượng nhà cậu tiền tài danh vọng có đủ, muốn gì có đó. Giống như muốn đi du lịch vòng quanh thế giới là đặt vé đi liền luôn vậy á~"
Đối phương như suy tư gì rồi gật đầu.
Giải thích xong, Tống Nguyên Huy cảm thấy mình đúng thật là thiên tài ―― Ít nhất thì người kia sẽ không nói "Muốn chơi game" nữa.
Hiểu cặn kẽ rồi, Kiều Thiên Mộc cố gắng nghĩ thật kỹ: "Làm những gì mình muốn."
"Ví dụ như?"
"Đi trộm đống tiểu thuyết thầy giáo tịch thu đó giờ ở văn phòng?"
"..."
Cứu với, Kiều Thiên Mộc có vẻ là người sẽ làm thế thật á.
"Ngoại trừ cái này thì cũng có vài cái khác." Kkều Thiên Mộc thấy cậu cạn lời, cảm thấy hơi giận mà đẩy cậu một chút "Sao có thể chỉ làm mỗi cái này đây?"
"Điều tớ muốn làm quá nhiều, chỉ sợ dành cả nửa đời người làm cũng không xong."
Vậy thì, không lưu lại luyến tiếc ở thế gian sau khi chết đi chỉ là nghịch biện.
Tống Nguyên Huy suy tư một chút: "Vậy thì phải làm điều mình yêu thích nhất hả?"
"Tống ngây thơ ơi ―― Sở thích làm ta vui vẻ nhưng để tận hưởng thì tốn rất nhiều thời gian và công sức, việc này chắc chắn tốn không chỉ một ngày, có khi là một tuần, một khoảng thời gian rất lâu."
Kiều Thiên Mộc nói: "Có người yêu thích viết văn rồi xuất bản sách, cậu nghĩ chỉ cần một ngày là họ viết xong hả? Tất nhiên là không rồi."
"Bạn cùng bạn của cậu nói muốn chơi game, chỉ là hứng thú chưa hẳn là sở thích, nhưng một màn trong trò chơi vẫn không đủ chơi hết một ngày."
"Nhưng mà... Nếu như hối hận thì phải làm sao?"
Tống Nguyên Huy hỏi, đầu óc mơ mơ màng màng.
Kiều Thiên Mộc thật sự thích đọc sách (đương nhiên không dừng ở mấy quyển truyện ngôn tình),vậy nên tổng hội lại những kiến thức thiên văn địa lý triết lý nói: "Vậy thì phải làm việc mình thấy có ý nghĩa, không đơn giản là làm theo sở thích... Giống như tớ không muốn chết, tớ muốn ở trên đời này còn lưu lại chút dấu vết của mình."
Y nhìn Tống Nguyên Huy đang mờ mờ mịt mịt, lại nói: "Đương nhiên, người nào đó ngu ngốc một chút cũng không sao."
"???"
"Cái chết là một đại danh từ chỉ sự mất đi mà thôi." Kiều Thiên Mộc nói: "Tớ còn có tuổi trẻ phơi phới đang đợi, không cần, cũng không hy vọng hiện tại sẽ đối mặt với những vấn đề như vậy ―― Tớ nói thế, cậu có hiểu không?"
Thầy giáo Kiều quả nhiên vẫn là thầy giáo Kiều.
"Nhưng có khả năng sau này suy nghĩ của tớ sẽ khác đi nữa."
"Hả?"
"Ngu ngốc, sau này có khi tớ sẽ thấy được nhiều việc khác có ý nghĩa hơn mà."
Ở thế gian có nhiều sự việc mà cái nhìn của mọi người về nó lại chẳng giống nhau. Người yêu tha thiết văn học sẽ nghĩ thơ ca chính là báo vật, mà một người không biết chữ lại cho rằng sách còn không đáng giá bằng một ổ bánh mì.
Kiều Thiên Mộc và Tống Nguyên Huy có chung nhiều đề tài chung để nói chuyện, nhưng họ không ngốc đến mức hỏi nhiều người khác nhau.
Vì cậu đã sẵn lòng giải thích câu hỏi cho tôi, nên tôi sẵn lòng trả lời cậu nghiêm túc.
Y nói với Tống Nguyên Huy, đáp án "luyến tiếc thế gian" giống như là ở nhiều mốc thời gian khác nhau mà hỏi người ta "bây giờ là mấy giờ rồi", đáp án mỗi người mỗi khác, tùy vào thời điểm mà khác nhau căn bản không có đúng hay sai.
"Tại sao lại không có vậy?"
"Bởi vì mỗi người có đều có suy nghĩ khác nhau, tựa như đáp án đề làm văn."
Đề tài này đến đây bỗng chốc dừng lại, Kiều Thiên Mộc còn muốn giảng cho Tống Nguyên Huy thêm vài câu đạo lý nữa lại thấy thầy giáo trực hành lang đứng ngoài cửa sổ "hiền lành" vẫy tay với hai người bọn họ, thuận tiện tịch thu luôn cả tai nghe MP3 của Hà Tử Lâm đang ngủ say sưa.
Hà Tử Lâm ngủ rất say, vừa mở mắt ra gần như phát điên lên vì hai thứ này.
Đã là vào hè, có một dãy các câu lạc bộ xây bên cạnh phòng học năm 4, mồ hôi nhễ nhại như mưa hè về.
"...Hạ Tử ――" Tống Nguyên Huy thấy giáo viên đã đi xa thì mở miệng kêu.
"Họ Tống kia, đừng để tớ đánh cậu."
"Này, Tống ngây thơ, nhìn nước miếng trên mặt cậu ấy kìa... Hahaha!" Kiều Thiên Mộc cái MP3 xấu xí của Hà Tử Lâm cuối cùng cũng bị tịch thu, giơ ngón giữa, cười như điên "Thằng ngốc!"
"Ngây thơ ơi đừng đứng giữa đường." Hà Tử Lâm ngả người ra sau ghế rồi gõ vào đầu Kiều Thiên Mộc "Tớ sợ sẽ vô tình đánh trúng cậu."
Kiều Thiên Mộc rên rỉ đầy đau đớn.
"Suỵt ―― Nói nhỏ thôi..."
Bởi vì chuyện ngu ngốc này, Hà Tử Lâm đã không chủ động nói chuyện với Kiều Thiên Mộc nữa sau khi bị phạt xong ―― Còn về phần Tống Nguyên Huy... Quên đi, tên nhóc này ngốc lắm, làm mọi người cảm thấy mệt.
Kiều Thiên Mộc thì khổ nhất, cậu ấy mãi cười cợt Hà Tử Lâm đến nỗi quên giấu cuốn tiểu thuyết, bị thầy giáo uy hiếp đành phải giao nộp. Giết một nghìn kẻ thù mất tám trăm quân lính.
"Chúng tôi không bao giờ đến ý đến mấy đứa ngốc" Hà Tử Lâm kêu Tống Nguyên Huy lấy tập ra rồi giúp cậu ta chép bài.
"Hà Tử..." Tống Nguyên Huy quay đầu lại, cảm thấy hơi ngột ngạt "Như vậy có được không?"
Hà Tử Lâm cũng quay đầu lại: "Kệ nó đi."
Tống Nguyên Huy: "..."
Hà Tử Lâm giả điếc: "Buổi trưa cậu hỏi câu hỏi kia à?"
Tống Nguyên Huy không biết nói gì, không biết có nên trả lời không: "..."
"Không ngờ cậu lại nhớ những gì tôi nói." Hà Tử Lâm trợn tròn mắt vô cùng bất lực "Mặc dù não Kiều Thiên Mộc có vấn đề, nhưng ít ra cậu ta ngốc một cách đặc biệt.. Cậu hiểu chưa?"
Tống Nguyên Huy thành thật lắc đầu: "Tớ không hiểu."
Hà Tử Lâm vặn vẹo thân bút cầm trong tay, để lại một hàng chữ vuông vắn ngăn nắp: "Vậy thì quên đi."
Nếu đã không thể hiểu thì cần gì phải miệt mài nghiên cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.