Thứ Ba, ngày 24 tháng 5, trời nắng.
Nếuchỉ có như vậy, cậu mới không từ chối sự gần gũi của mình;
Nếuchỉ có như vậy, cậu mới không quên được sự tồn tại của mình;
Nếuchỉ có như vậy, mình mới không trở thành gánh nặng của cậu;
Vậythì, hãy làm bạn bè nhé.
Tuyhai chữ “bạn bè” sẽ vẽ ra một đường ranh giới giữa hai chúng ta,
Tuymình không hề muốn thừa nhận sự thực này,
Nhưng...
Chỉcó làm bạn bè,
Mìnhmới có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu được.
Ngày hôm sau, lại là một ngày hoàn toàn mới.
Bầu trời xanh thăm thẳm, những đám mây trôi như những cây kẹo bông, không khítươi mát và trong lành, con đường bóng mát trong khuôn viên trường kéo dài dằngdặc, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tôi cứ nghĩ thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất, có thể bỏ lại quá khứtất cả những điều không vui, và mang đến cho ta dũng khí và niềm tin mới, sự kỳvọng mới về tương lai.
Thế nhưng, dường như mỗi ngày tôi lại phải đối mặt với những muộn phiền đếnsau...
Đúng lúc tôi đang phóng như bay, chạy đua với thời gian thì nghe thấy những âmthanh của động cơ quen thuộc phía sau.
“Uuuuuuuuuuu...”
Âm thanh càng lúc càng gần hơn.
Là Nguyên Triệt Dã? Hôm nay cậu ấy không bỏ học sao? Nhưng sao hôm nay lại đixe máy đến trường nhỉ?
Chẳng nhẽ cậu ấy không sợ bị thầy giáo gọi bố mẹ đến trường gặp sao?
Vừa nghĩ đến đây tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên. Tôi nắm chặt tay, và tưởngtượng ra phải tỏ thái độ như thế nào để chào hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/80952/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.