Thứ Tư, ngày 18 tháng 5, trời nắng.
Vàonhững lúc muốn thổ lộ lòng mình,
Cólẽ, thứ thiếu nhất chính là dũng khí, phải vậy không?
Khôngchừng, cái khoảnh khắc hạnh phúc bây giờ,
Chỉsau một giây thôi, có thể sẽ mãi mãi biến thành ký ức xa xôi.
Lòngmình cảm thấy bất an,
Lúcnày mình có nên thổ lộ tình cảm hay không?
Bắtđầu suy nghĩ mông lung, suốt đêm dài
chẳngthể nào đi vào giấc ngủ.
Cảmthấy mình như sắp phát điên...
Nếuhình ảnh ai đó cứ tràn ngập trong tâm trí bạn,
Bạnhãy dũng cảm thổ lộ nỗi lòng mình.
Trướckhi cái thời khắc hạnh phúc ấy trôi qua,
Hãyđể tất cả không chỉ trở thành ký ức!
Ôngtrời đang nhắc nhở tôi, không nên đến quá gần một số người.
Buổi sáng hôm sau, tôi giật mình choàng tỉnh sau cơn ác mộng.
Trong giấc mơ kinh khủng đó, tên Nguyên Triệt Dã xuất hiện, đứng sừng sữngtrước mặt tôi. Hắn đưa cho tôi một vật tròn tròn, giống như quả trứng gà. Tôimuốn ném đi, nhưng quả trứng đó cứ dính chặt vào bàn tay tôi, tôi ra sức, dùngtoàn bộ sức lực của cơ thể để quăng ra mà vẫn không được.
“Ha ha, đồ ngốc!”
“Đồ ngốc!”
“Đồ ngốc!”
Hắn vừa cười sung sướng vừa gọi tôi như vậy. Nhưng điều làm tôi kinh hồn nhấtchính là cứ mỗi lần Nguyên Triệt Dã gọi tôi thì quả trứng trong tay tôi lạiphồng lên to hơn, càng gọi càng to.
Cuối cùng biến thành một quả trứng khổng lồ đè lên người tôi, tôi vùng vẫykhông sao thở nổi...
Hậu quả trực tiếp của cơn ác mộng là đôi mắt thâm quầng và một gương mặt ủ rũ,lê theo đôi chân đau uể oải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/80950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.