Mình không biết mình hôn mê bao lâu, cũng không biết lúc nào mình sẽ tỉnh lại.
Mình nghe được có người cãi nhau bên tai, là trợ lý nhỏ và bác sĩ Tịch, trợ lý nhỏ khóc, mình muốn xoa xoa đầu cậu bảo cậu đừng khóc, còn có thanh âm của Thịnh tiên sinh, hắn nói không liên quan đến trợ lý nhỏ, người nọ xuất hiện là vì hắn.
Mình còn mơ rất nhiều giấc mơ khó hiểu, mơ thấy thôn trang hồi trước sáu tuổi, nơi mà mình dành cả thời thơ ấu ở đó, nghe qua rất nhiều truyền thuyết cổ quái quỷ quái, nghe nói khi người ta sắp chết sẽ nhìn thất rất nhiều thứ người sống không thể nhìn thấy.
Mình không mở được mắt, thế nhưng mình hình như trông thấy người mẹ đã qua đời thật lâu của mình, mẹ vẫy tay gọi mình, nói đến bên này với mẹ đi.
Hãi luồng lực đang xé rách cơ thể của mình, mình không biết nên đứng yên ở chỗ cũ này hay là nên đi cùng mẹ, mình còn lưu luyến nhân thế, luyến tiếc Thịnh tiên sinh, nhưng mà thân thể như bị ai bày kết giới, vội vàng thế nào cũng không mở nổi mắt, linh hồn như bay bay giữa không trung.
Thịnh tiên sinh ngày nào cũng đến, đỡ mình uống nước, chà lau thân thể, đo nhiệt độ, có đôi khi chỉ nắm tay mình ngồi hàng giờ, hắn bận rộn hơn so với trước kia, mình nghe hắn và bác sĩ Tịch nói chuyện mới biết được nguyên nhân sự việc, thế mới hiểu thông suốt vì cớ gì mà bác sĩ Tịch lúc trước nói mình vớ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-duong-cua-goi-om/2159096/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.