Nguyên soái Tư Lan ngạc nhiên nhìn lão già này.
"Gián điệp Trùng tộc? Ai? Ngươi sao?"
"Tư Lan, ngươi nói cái gì!"
Mặt Thượng tướng Martin đã tím bầm như gan heo, hoàn toàn không còn chút phong thái và cốt cách của một người thuộc tầng lớp thượng lưu, chỉ biết đứng tại chỗ dậm chân, chẳng khác nào một lão già khốn khổ sắp gần đất xa trời.
Điều này khiến vị Nguyên soái tóc bạc không khỏi cảm khái, phe thế gia bao nhiêu năm trước còn huy hoàng như mặt trời ban trưa, bây giờ ngay cả một người kế vị ra hồn cũng không có, ngày ngày tốn tâm huyết đấu đá qua lại ở đây chỉ có mấy lão già này.
Victor Tư Lan đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt.
Rồi khóe mắt anh liếc thấy An Hoài Xuân đang đứng đó với vẻ mặt khó xử, muốn khuyên can nhưng lại do dự, chút cảm khái ấy lập tức bị anh ném ra sau đầu.
Chỉ riêng việc mỗi ngày phải lo lắng cho vị Trung tướng bình dân này cũng đã đủ khiến anh bận tối mắt tối mũi rồi, hai chữ "nhàm chán" thực sự rất xa vời với anh.
Nguyên soái vẫy vẫy tay.
"Thiếu tướng Porter, chuyện của Thượng tướng danh dự Martin giao cho cậu đấy."
Vị sĩ quan tóc đỏ gật đầu.
Nguyên soái Tư Lan quay người rời đi, chiếc áo choàng trắng như tuyết tung bay một cách kiêu ngạo. Quay lưng về phía An Hoài Xuân, anh ngoắc ngoắc ngón tay.
"Trung tướng An, về chuyện anh tự ý điều động một hạm đội nhỏ rời khỏi phạm vi an toàn mà không có lệnh, tôi muốn nói chuyện tử tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019266/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.